Mèo Hoang

Chương 35 : Cái chết của người máy

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Hằng tinh màu cam tựa hồ vĩnh viễn là một hỏa cầu bốc cháy đến vô tận, thiêu hủy từng chút,

từng chút năng lượng của mình. Hành tinh xanh tĩnh lặng quay quanh hằng

tinh theo quỹ đạo vòng tròn, chính xác hơn bất cứ loại đồng hồ cao cấp

nào.



Theo sự tự quay của các hành tinh, đại lục rộng lớn lần nữa

nghênh đón thứ ánh sáng huy hoàng, rực rỡ. Nhìn từ ngoài không gian, một nửa tinh cầu vẫn chìm trong bóng tối, nửa còn lại sáng rỡ tựa ban ngày, cũng giống như loài người trên tinh cầu này luôn khiến người ta có cảm

giác nhu nhược mà quỷ dị khác thường.



Mạnh Hi Tông không tiếp tục nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ nữa, ánh mắt anh chuyển dời sang thân

thể người phụ nữ đang nằm trên giường. Tối hôm qua, sau khi đưa cô và

Báo Săn trở về, anh còn chưa kịp bày tỏ bất cứ thái độ gì thì cô đã chìm sâu vào hôn mê. Kết quả chẩn đoán của quân y cho thấy: “Từng bị va đập

mạnh, toàn thân bị trọng thương, nhiều chỗ xuất huyết trong. Mặc dù đã

được dày công điều trị nhưng chí ít vẫn cần phải nghỉ ngơi trong vòng

một tháng, may ra mới hoàn toàn hồi phục được sức khỏe. Không có dấu

hiệu bị xâm phạm.”



Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết, cô gái

nằm bất động ở đó với mái tóc đen dài, làn da mịn màng, trơn nhẵn như đồ sứ, vẻ mặt có phần tái nhợt. Bờ vai nhỏ bé, yếu ớt, khuôn mặt trông có

vẻ hốc hác đi nhiều, cho dù đang ngủ mê man nhưng hai tay cô vẫn nắm

chặt, làm thành một tư thế phòng bị.



Sau khi viên quân y rời đi,

Mạnh Hi Tông đích thân lau rửa những chỗ bẩn thỉu khắp cơ thể cô. Khắp

người cô dày đặc vết hôn xanh tím cùng mùi của gã đàn ông khác khiến

Mạnh Hi Tông trầm lặng rất lâu.



Anh không hề cảm thấy bản thân

mình yêu thích Tô Di quá nhiều nhưng cũng không hẳn là không quan tâm,

không để mắt tới. Cô gái này rõ ràng có ý nghĩa vô vùng đặc biệt đối với anh. Mỗi lần trước mặt anh, cô lại ngoan ngoãn như một chú mèo con, cố

sức lấy lòng anh. Cho dù biết thừa cô chỉ là đang lợi dụng sự sủng ái

của anh để cứu lấy chính mình nhưng anh lại tuyệt không ghét bỏ, thậm

chí còn cảm thấy hơi thinh thích tính cách của cô.



Anh cũng thích cả cơ thể cô. Cơ thể cô không hề giống với lời nói và hành động của cô

chút nào, luôn không thể che giấu được bất cứ điều gì. Ở trên giường, cô ngây ngô cự tuyệt, nhưng cuối cùng, dưới sự tấn công dồn dập của anh,

cơ thể ấy lại không thể kiềm chế mà cùng anh chìm đắm. Quá trình chinh

phục một trinh tiết liệt nữ như vậy không thể nói là không vui sướng cho được. Hơn nữa, dáng người cô thuộc loại nhỏ nhắn, trắng trẻo, mền mại

mà Mạnh Hi Tông yêu thích, ôm vào lòng cũng rất dễ chịu.



Cái đêm ở thành phố Tự Do kia, nếu không xảy ra hỏa hoạn, cô rõ ràng là đã rung

động trước anh... Giờ lại dùng một cách thức quyết liệt khác để giằng co với anh sao?



Điều này khiến Mạnh Hi Tông giận đến tái mặt. Mặc

dù hành động của cô thực sự đúng với kỳ vọng của anh. Mặc dù anh đã sớm

biết, nơi này căn bản không phải là Trái đất, không phải là quê hương

của cô... Mạnh Hi Tông nhớ lại cái ngày ở thủ phủ của Cục trưởng cục An

ninh tinh cầu Hy Vọng, quản gia đã báo cáo tình hình với anh: “Tô tiểu

thư đã sử dụng internet... tìm tòi những thứ kỳ quái... “Trái đất”,

“Trung Hoa”, “Trung Quốc”...”



Đồng thời, quản gia còn đưa cho anh xem băng ghi hình giám sát ở phòng cô. Chỉ thấy hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn, kinh ngạc ngồi trước màn hình máy tính, đôi môi run rẩy. Khi
đơn thuần cô ta vừa thốt ra đủ để khiến người ta phải kinh ngạc, tắt

tiếng. Nhưng Mạnh Hi Tông lại nhìn cô ta chằm chằm với vẻ mặt lạnh lùng, tuyệt không có chút thương xót và đồng tình.



Cô ta cũng không

thèm để tâm, chỉ biết lẩm bẩm, cứ như đang chìm sâu trong thế giới của

riêng mình: “Trong mắt chủng tộc Người máy, ta chỉ là một kẻ điên, trong mắt các ngươi cũng thế. Nhưng cả cuộc đời ta đều vì mục đích tìm kiếm

Trái đất xinh đẹp đó mà tồn tại đến tận giờ, ta đã sống như một con

người thực thụ... Ta đã đạt được sự nghiệp mà không có bất cứ người máy

nào đạt được... Ta... cho dù phải chết cũng không hối tiếc!”



Khi

cô ta nói xong những lời này, trong đôi mắt đen láy chợt hiện lên một

tia vằn đỏ mong manh, khuôn mặt tái nhợt như quỷ dị trong nháy mắt cũng

sáng lên. Như để chứng minh quyết tâm liều chết của mình, tia vằn đỏ

chói mắt kia chỉ ánh lên trong giây lát rồi từ từ phai nhạt, khóe miệng

cô ta nhếch lên, nở nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng khép đôi bờ mi lại.



Mạnh Hi Tông chăm chú nhìn thi thể của cô ta trong vài phút mới gọi gã quân cảnh đang đứng ngoài cửa vào.



“Ném vào lò thiêu.” Anh lạnh lùng hạ lệnh.



Đúng lúc này, điện thoại trong phòng tra khảo chợt đổ chuông. Gã quân cảnh

nhấc máy, nói vài câu đơn giản rồi chuyển máy cho Mạnh Hi Tông. “Ngài

chỉ huy, Thượng úy Liên Đạc đang ở băng tần mã hóa.”



Mạnh Hi Tông nhận điện thoại, trầm giọng nói: “Tình hình dưới mặt đất thế nào?”



Liên Đạc từ trước đến nay chỉ cảm thấy hứng thú với việc chiến đấu, lúc này, anh ta xung phong đảm nhận nhiệm vụ khai thác tài nguyên và xử lý những vấn đề còn lại trên mặt đất. Anh ta ở đầu dây bên kia, nói với giọng

nửa nghiêm trọng nửa hưng phấn: “Ngài chỉ huy, chúng tôi đang đứng dưới

phế tích của Hoàng cung, phát hiện ra một số đồ khá hay ho.”



“Nói!”



“Đây hình như là một dây chuyền sản xuất, chế tạo người máy.” Giọng nói của

Liên Đạc trước còn cố kìm nén, giờ rốt cuộc cũng phấn chấn, vút lên cao: “Trời ơi, bán thành phẩm của nơi này quả thực... không khác gì với loài người, chỉ khác là trong tim có mạch điện, ồ, trên đầu còn có một loại

dịch thể màu lam trong suốt, lớn nhỏ khác nhau. Tôi chưa từng thấy qua

loại tinh thể khoáng thạch này.”



Mạnh Hi Tông ở đầu dây bên kia trầm mặc.



Trên mặt đất, Liên Đạc đang đứng trước Báo Săn, nắm chặt máy truyền tin, vừa ngẩng đầu chợt nhìn thấy đám người quỳ mọp đầy dưới đất. Từ chỗ quảng

trường Hoàng cung nơi anh ta đang đứng kéo dài đến hết phố lớn ngõ nhỏ

của thành thị, khắp nơi đều có người đang quỳ. Những người đó đều bị

lính đánh thuê dùng súng đánh đuổi tập trung vào một chỗ. Vẻ mặt bọn họ

có căng thẳng, lo sợ, có phẫn nộ, phản kháng, có bàng quan, chết lặng.

Nhưng người nào người nấy đều có những phản ứng hết sức chân thực và

sinh động.



Liên Đạc liếm liếm vành môi, thấp giọng nói: “Ngài chỉ huy, người của chúng ta đang giải phẫu mấy cái xác trên mặt đất, kiểm

tra cấu tạo bên trong... Tôi nghĩ, hơn một vạn người nơi này có lẽ đều

là người máy.”