Mèo Hoang
Chương 4 : Khước từ lòng tốt
Ngày đăng: 14:51 19/04/20
Dinh thự của Cục
trưởng cục An ninh tinh cầu nằm ở địa thế đẹp nhất bên con sông vắt
ngang sườn núi. Trong dinh thự có một ngôi nhà nhỏ màu trắng, thoạt nhìn có vẻ hết sức bình thường nhưng thực ra lại rất nổi tiếng.
Đã
từng có một tên tội phạm sống sót, trốn thoát được khỏi đó, lén kể lại
cho những tên tội phạm khác rằng nơi này chẳng khác gì địa ngục trần
gian, những cực hình tra tấn ở đây khiến người ta sống không bằng chết.
Mà đội quân cảnh đảm nhiệm những hình phạt này được gọi “thân mật” bằng
cái tên “cỗ máy gia công thể xác”.
Sắc trời dần tối, Thương Chủy
khoác trên người bộ đồng phục quân cảnh màu đen, ung dung ngồi trên sofa ở tầng cao nhất khu nhà, chậm rãi uống trà. Cuối cùng, gã quân cảnh
đứng đầu cường tráng lừng lững bước tới trước mặt Thương Chủy, đợi lệnh.
Thương Chủy vẫn không ngẩng đầu, nói: “Có kết quả chưa?”
Phía sau gã quân cảnh đó là khoảng mười người đàn ông bị đóng đinh trên
khung thụ hình trong tư thế bất động. Nhìn từ xa, chỉ thấy những người
đó chẳng khác nào đống máu thịt bầy nhầy. Trên tay gã quân cảnh còn
loang một vệt máu khô, hắn đứng nghiêm, chào Thương Chủy theo đúng lễ
nghi. “Thưa ngài, dựa vào lời khai của bọn chúng, kết hợp cùng các tin
tức điều tra khác, có thể khẳng định đối thủ chính trị của Du Mặc Niên
chính là đối tượng cầm đầu vụ ám sát này.”
Thương Chủy gật đầu,
liếc mắt nhìn về phía sau gã quân cảnh, nói: “Giao bản báo cáo và những
tên tội phạm còn sống lại cho Thị trưởng.”
“Vâng! Xin ngài cứ yên tâm!” Gã quân cảnh cười cười.
Thương Chủy rời khỏi xưởng gia công thể xác, ngồi đợi rất lâu trên chiếc xe
chuyên dụng. Trợ lý Mộ cười, nói: “Hôm qua, Du Mặc Niên được cứu, nhất
định anh ta sẽ rất cảm kích.”Dừng lại một lát rồi cậu ta nói tiếp.
“Nhưng mà Tô tiểu thư cũng dũng cảm quá chứ, trước đây tôi nhìn không
ra!”
Thương Chủy nói: “Đó là do cô ta bị ép phải làm vậy.”
“Ép ư?” Trợ lý Mộ ngẩn người, chợt nhớ tới một chuyện. “Hai ngày nữa, Chu
thiếu gia sẽ trở lại, nhưng Tô tiểu thư đang bị thương...”
“Đổi người khác.”
“Vậy Tô tiểu thư thì xử trí thế nào?” Trợ lý Mộ hỏi lại.
Thương Chủy trầm mặc không nói. Ban đầu, anh ta cho rằng cô chỉ là một cô gái
yếu ớt, hèn mọn. Nếu không vì dáng vẻ khổ sở nắm lấy ống quần của anh
ta, ngước đôi mắt đen láy, sáng ngời trên khuôn nhọ nhem, bẩn thỉu van
xin, khiến anh ta có chút động lòng thì anh ta đã tuyệt đối không giữ
cái mạng nhỏ của cô lại.
Ở trên giường, cô cũng là một con mèo
nhỏ ngoan ngoãn, ngây ngô và non nớt. Anh ta vừa chạm vào người, chưa có ý tiến sâu hơn, toàn thân cô đã co rúm, chực muốn giãy giụa trong tuyệt vọng. Nhưng cùng với sự giãy giụa đó, cô cũng nhanh chóng nhẫn nại mà
phục tùng. Mọi biểu cảm của cô đều rất chân thực, chắc chắn Chu thiếu
gia thích bạo ngược kia sẽ cảm thấy vô cùng thoả mãn khi chơi đùa trên
thân thể một người thiếu nữ như cô. Kết quả điều tra thân thế của cô
càng khiến người ta thêm phần hài lòng. Cô là một cô gái mồ côi, nghèo
thừa hiểu, làm quân cờ giữa những người tranh giành danh lợi sẽ không
thoát được kết cục thê thảm. Huống hồ, cô cũng chẳng được coi là một
quân cờ.
“Hơn nữa, ở bên ngài...” Cô thận trọng nhìn anh ta. “Cho tới tận lúc này, tôi vẫn chưa đến mức bi thảm.” Mà Du Mặc Niên, ai biết anh ta có thực sự chính trực như vẻ bề ngoài không? Hay còn tồi tệ hơn
cả Thương Chủy?
Thương Chủy trầm mặc.
Nói chuyện lâu như
vậy khiến Tô Di bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, cơ thể lảo đảo mất kiểm
soát, cuối cùng không kìm được nữa, liền nhỏ giọng nói: “Tôi có thể...
ngủ một lát được không?”
Thương Chủy liếc nhìn cô một cái rồi đứng lên, đi ra khỏi phòng. Mí mắt Tô Di nặng trĩu, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Di cảm thấy thân mình lắc lư, tròng trành. Mặc
dù nằm trên giường của Thị trưởng rất thoải mái, dễ chịu, khiến cô hiếm
khi có được giấc ngủ ngon nhưng cuộc sống gian khổ suốt sáu tháng qua đã tạo cho cô thói quen cảnh giác, cô lập tức mở to mắt. Trước mắt cô là
bộ quân phục màu đen cùng những chiếc khuy màu vàng kim bắt mắt, dọc
theo cổ áo nhìn lên, cô bắt gặp gương mặt lạnh như băng, đẹp trai và
cương nghị như tượng tạc của Thương Chủy.
Hai bàn tay của cô có
đôi chút ỷ lại, nắm lấy vạt áo anh ta mà tưởng là tấm chăn vẫn quấn
quanh người mình. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn
của Thương Chủy đặt lên cổ và hông cô, dịu dàng ôm cô vào lòng. Thậm
chí, cô còn cảm nhận được hơi ấm toát ra từ vòm ngực rắn chắc của anh
ta.
Họ đang ở trên xe, và cô đang nằm trong ngực Thương Chủy.
Tô Di chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức kinh hoàng, cô không dám động
đậy, lập tức nhắm chặt hai mắt lại. Hơi thở nam tính nhẹ nhàng vờn quanh chóp mũi cô, lớp vải mềm mại của bộ quân phục cọ sát vào gò má, khiến
cô vừa nóng vừa nhột, khiến gương mặt lạnh lùng của anh ta cũng trở nên
gần gũi, chân thật đến lạ lùng.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp
của anh ta vang lên ngay bên tai cô: “Cái cô muốn là gì? Đến Du Mặc Niên cũng không đáp ứng được?”
Mỗi câu hỏi của anh ta hôm nay đều
khiến Tô Di trở tay không kịp. Khi đối mặt với người đàn ông mà mình
không thể nhìn thấu này, mỗi một câu trả lời của cô cũng đều là nửa thật nửa giả. Thế nên, cho dù lúc này, người đàn ông đang ôm cô vào lòng
ngày hôm qua đã lạnh lùng chiếm đoạt, cho dù giọng nói trầm thấp của anh ta vừa cất lên thật giống như thực sự quan tâm cô muốn gì, cho dù giọng điệu của anh ta rất khẽ khàng như không hề phát giác ra cô đã tỉnh, cô
lại vẫn cảm thấy lồng ngực mình căng thẳng hơn bao giờ hết. Rốt cuộc mày muốn cái gì đây, Tô Di?
Mày đã từng là một sinh viên đại học
bình thường, có nhiều bạn bè, có cuộc sống vui vẻ, giờ lại lạc vào một
hành tinh lạ lẫm, không hề có thân phận, cuộc sống xa lạ, khổ sở, nghèo
nàn, thuộc tầng lớp thấp nhất của đáy xã hội, bất kể kẻ nào cũng có thể
nhìn mày mà nhổ một bãi nước bọt, mày phải dùng thân thể để đổi lấy mạng sống của mình trong tay người đàn ông này, trở thành món hàng để người
ta kiểm nghiệm và tuỳ tiện đối xử. Giây phút này, người đàn ông đó hỏi
một người hèn mọn như mày muốn cái gì ư? Nếu mày trả lời sai hoặc trả
lời không tốt, phía trước có thể chính là vực sâu muôn trượng.
Cô không chớp mắt, mơ màng đáp: “Bay, bay đến bất cứ nơi nào tôi muốn.”