Mèo Hoang

Chương 5 : Máy bay chiến đấu Báo Săn

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Ánh mặt trời lặng lẽ bao phủ toàn bộ phòng ăn, người hầu lặng im không một

tiếng động lần lượt đưa các món sơn hào hải vị lên. Một người đàn ông

trong bộ âu phục màu xám đậm lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ cao, nho

nhã đọc báo. Ánh nắng chiếu qua khung cửa, phác hoạ cảnh vật in trên mặt sàn. Hồ nước phía ngoài cửa sổ sát sàn êm đềm bất động, càng làm tôn

lên thân hình cao ráo, cho dù chỉ ngồi tĩnh lặng mà vẫn toát lên vẻ kiên cường, mạnh mẽ kia. Gương mặt khuất trong bóng tối luôn luôn trầm tĩnh

nhưng không hề mất đi vẻ sắc sảo.



Tô Di đứng trước cửa phòng ăn,

hai tay đan vào nhau một hồi rồi mới nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng anh

ta. Một tháng trôi qua, vết thương nơi bả vai cô đã gần khỏi hẳn. Cũng

trong một tháng này, cô ở Thương gia, sống những ngày bình yên, vô sự.

Thương Chủy ban ngày cũng rất ít khi về nhà. Thậm chí, tâm trí cô còn

nảy sinh một cảm giác yên ổn giả tạo. Nhưng đáng tiếc, cô không có cách

nào để mình đắm chìm trong cảm giác giả tạo đó.



Theo như những gì người hầu ở đây nói, hôm nay là một trong hai ngày nghỉ định kỳ hằng

tháng của Thương Chủy. Quả nhiên, lúc xuống nhà ăn cơm trưa, cô đã gặp

anh ta. Nhất định anh ta đã phát giác ra cô đang đứng phía sau nhưng vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục đọc báo. Tuy Tô Di về cơ bản đã có thể nói

được lưu loát tiếng bản ngữ nhưng vẫn chưa nhận biết được nhiều mặt chữ

nên không biết tìm chủ đề gì để bắt chuyện. Chỉ là trong ấn tượng của

cô, mỗi lần cô tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn thì Thương Chủy chẳng bao giờ gây khó dễ. Vì thế, cô bước đến trước mặt anh ta, quỳ xuống giữa hai

chân, vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cho anh ta. Lúc này, Thương

Chủy mới đặt tờ báo xuống mặt bàn, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc. Cô dồn hết tâm trí, tựa hồ đây chính là đại sự khẩn thiết nhất của mình lúc

này.



Rốt cuộc, tay cô cũng bị bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt

lấy. Lúc này, cô mới ngước mắt nhìn anh ta, khẽ nở nụ cười dịu dàng.

“Cục trưởng Thương!”



“Từ khi nào cô lại tự sắp xếp công việc cho

mình thế hả?” Giọng nói lạnh như băng của anh ta vang lên, ánh mắt bức

người nhìn cô chuyên chú.



“Tôi...” Cô uyển chuyển thay đổi ngữ điệu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng khôn xiết. “Tôi thấy ngài có vẻ hơi mệt mỏi.”



Thương Chủy nhìn chằm chằm. “Không cần cô làm việc này.”



“Vậy... tôi phải làm gì?” Tô Di lập tức hỏi lại.



Thương Chủy buông cánh tay cô ra, ánh mắt lướt qua cơ thể gầy gò dưới chân

mình. “Béo lên một chút.” Nói rồi, anh ta lại cầm báo lên đọc tiếp.
Ngày thứ năm, anh ta chở Tô Di bay vòng quanh

thành phố Hy Vọng. Ngày thứ sáu, anh ta thả tay lái, để Tô Di tự mình

điều khiển, tuy máy bay có lảo đảo một hồi, thậm chí có lúc suýt đâm vào hải đăng nhưng khi giúp Tô Di hạ cánh an toàn xuống dưới sân nhà Thương gia thì anh ta lại giơ ngón tay cái lên với cô.



“Cô học còn

nhanh hơn đám con trai đó. Ngoại trừ lực chân còn yếu, đôi khi đạp phanh chưa chuẩn thì các động tác khác về cơ bản cũng khá thành thạo rồi,” La Khê Nho tán thưởng. “Cô nên tham gia vào Không quân.”



Tô Di cười cười. Kỳ thực, lúc vừa mới tiếp xúc với máy bay, cô có chút kinh ngạc

phát hiện ra, đối với vật thể xa lạ này, trong cô có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Khi bàn tay chạm vào những linh kiện lạnh như băng ấy, lại

thấy mình như đang chạm vào một vật thể sống, chỉ là linh hồn của nó

đang bị giam cầm mà thôi. Lúc cô thực sự điều khiển nó, trong lòng liền

dâng lên một cảm giác an nhiên khó tả. Điều này rất kỳ quái.



Tuy

cô từng là hướng đạo sinh quốc phòng như cũng chẳng khác một sinh viên

đại học bình thường là bao. Lúc còn ở trong trường, cô chưa từng trải

qua bất cứ sự huấn luyện chuyên nghiệp nào. Vậy cảm giác quen thuộc này ở đâu ra? Chẳng lẽ là do trời phú thật sao? Hơn nữa, mấy ngày nay, cô chỉ ngủ có vài tiếng đồng hồ, chính là vì muốn nắm bắt cơ hội để thay đổi

vận mệnh của mình. Nhưng cô không hề nói cho La Khê Nho biết điều này.



Cô lấy ra một món đồ chơi điều khiển từ xa vô cùng tinh xảo. “La đại ca, món quà này tặng cho con trai anh.”



La Khê Nho bị món quà quý giá này khiến cho hơi rung động, nhưng sau đó

lại vội vã chối từ. Tô Di quả quyết nhét món đồ chơi vào tay anh ta, nói anh ta đã rất vất vả khi phải dạy dỗ mình. Lúc đó, La Khê Nho mới vui

vẻ nhận lấy.



“Đại ca, ngày mai anh có thể đưa tôi bay qua tầng

khí quyển chơi một lát được không?” Tô Di nhìn anh ta với ánh mắt mong

chờ. “Ở ngoài vũ trụ mà quan sát hành tinh Hy Vọng nhất định sẽ rất

đẹp.”



“Không được! Chiếc phi cơ này vẫn chưa có giấy phép phi hành.”



“Chỉ đi một lần thôi mà!” Tô Di năn nỉ.



“Được rồi!” La Khê Nho cắn răng đồng ý. “Tôi sẽ đeo huy chương quân cảnh, chắc họ cũng sẽ không kiểm tra đâu.”



Tô Di vui sướng nở nụ cười. “Đại ca, cảm ơn anh! Được học một thầy giáo như anh quả là may mắn của tôi!”



La Khê Nho cười ha hả. Tô Di ngồi bên cạnh anh ta, chậm rãi cúi mặt, bàn tay nhét trong túi áo vô thức nắm chặt thành nắm đấm.