Mèo Hoang

Chương 6 : Chạy trốn

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Ngày mùng Mười tháng Tư.



Thương Chủy đi công tác vừa tròn hai mươi ngày, theo đúng như lời trợ lý Mộ

nói, anh ta sẽ về trước một ngày. Hôm nay, vốn Tô Di cần phải sẵn sàng

đứng trước cổng dinh thự của Thương gia để nghênh đón chủ nhân, vì

Thương Chủy bận trăm công nghìn viện, chưa chắc đã có thời gian gặp cô.



Máy bay chiến đấu Báo Săn màu đen lẳng lặng trôi lơ lửng giữa vũ trụ tối

tăm như mực. Những ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc sáng dát đầy

nền trời. Tô Di mặc bộ đồ du hành vũ trụ màu xám tro, đầu đội mặt nạ

dưỡng khí, ngồi ở vị trí điều khiển, đẩy nhẹ cần lái. La Khê Nho ngồi ở

ghế bên cạnh, gật đầu nói: “Được rồi Tô Di, chúng ta đã cách tầng khí

quyển khá xa rồi đấy. Cần phải quay lại thôi! Các thao tác trong quy

trình hạ cánh cô còn nhớ hết chứ?”



Tô Di gật đầu. “Tôi nhỡ kĩ mà. Đại ca, phiếu ăn hôm qua tôi tặng anh và chị nhà, chị nhà có thích không?”



La Khê Nho nghe vậy thì nhất thời đỏ mặt, nói: “Thích! Thích lắm! Đã nhiều năm như vậy nhưng tôi chưa lúc nào đưa cô ấy đi ăn ở một nhà hàng cao

cấp đến thế! Chị dâu cô nói…”



Giọng nói của La Khê Nho xuyên qua

mặt nạ dưỡng khí, ong ong truyền tới, Tô Di chỉ gật đầu, mỉm cười lắng

nghe. Nhưng trong đầu cô lại vang lên những giọng nói khác.



“Bình thường mà nói, phụ nữ đối với tôi chỉ có một tác dụng duy nhất.”



“Đây là món quà Cục trưởng Thương tặng cô, một chiếc máy bay chiến đấu.”



“Khi nào Cục trưởng Thương trở về, ngài ấy sẽ cùng cô bàn về một khoản giao dịch.”



“Tô Di, tháng trước, Thương Chủy đã tặng cho Chu thiếu gia của tập đoàn

buôn bán vũ khí một cô gái rất giống cô… Nửa tháng sau, thi thể của cô

gái đó được đưa ra từ Chu gia. Có người nói, nội tạng của cô ta được lấy làm tiêu bản[1]… Nghe nói, Chu thiếu gia rất hài lòng với con mắt tinh

tường của Thương Chủy, hắn tiếp tục yêu cầu anh ta gửi tới những cô gái

khác… Tô Di, cô nhớ bảo trọng đấy!”


mảnh khảnh, trắng nõn của cô còn bị xước, máu bắt đầu ứa ra. Các loại

giấy tờ giấu trong ngực rơi đầy xuống sàn, Tô Di cố vịn vào cabin, chật

vật đứng lên.



La Khê Nho đi tới, tháo mũ bảo hộ trên đầu cô ra,

giúp cô cởi bộ đồ du hành. Cô cố sức giãy giụa nhưng không sao thoát

được, dáng vẻ càng thêm nhếch nhác. Anh ta lại lôi ra một hộp thuốc y

tế, băng bó sơ qua vết thương trên đầu mình, giúp cô cầm máu xong xuôi

rồi chậm rãi đứng lên, rút súng, nhắm ngay đỉnh đầu cô.



“Anh không cần để ý tới hướng bay sao?” Cô thở hổn hển hỏi. Cô chỉ bị thương ngoài da, còn vết thương của anh ta nặng hơn nhiều.



La Khê Nho cũng có chút váng vất, thở gấp nói: “Tôi đã khởi động chế độ an toàn rồi!”



“Chế độ an toàn gì cơ?”



“May là tôi vẫn chưa nói cho cô biết cái này.” La Khê Nho tức giận, nói

không ra hơi. “Máy bay không có giấy phép phi hành không khác gì súng bị khoá chốt, đều có bảo hiểm cả. Một khi đã khởi động chế độ an toàn thì

nó sẽ tự bay tới địa điểm đã được thiết lập sẵn”



Lòng Tô Di trầm hẳn xuống. Địa điểm đã được thiết lập sẵn?



Sau đó, mặc kệ cô khẩn cầu thế nào, đe doạ, dụ dỗ ra sao, La Khê Nho vẫn

giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không để cô rời khỏi họng súng của mình một

giây một phút. Bốn mươi phút sau, trải qua một trận lắc lư dữ dội ở tầng khí quyển, máy bay chiến đấu Báo Săn chậm rãi đáp xuống hoa viên mà Tô

Di vô cùng quen thuộc. La Khê Nho liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ,

gần như lập tức đứng lên, mở cửa khoang lái, bước ra. Tô Di ngơ ngác tựa vào vách khoang, nhìn qua ô cửa sổ trên khoang lái, bỗng nhiên bắt gặp

hình ảnh lâu ngày không thấy. Là Thương Chủy!



Anh ta đang chắp

tay sau lưng, đứng trước đầu máy bay, khuôn mặt vô cùng anh tuấn hơi

ngước lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô qua ô kính. Có lẽ anh ta vừa mới dự hội nghị về, chiếc áo khoác quân phục vẫn vắt ngang trên tay, mái tóc

chải chuốt kỹ lưỡng, không rối một sợi, uy nghiêm mà trầm tĩnh. Sau giây phút ngắn ngủi nhìn cô, anh ta ném chiếc áo khoác về phía trợ lý Mộ,

sau đó bước nhanh tới khoang lái.