Mèo Hoang

Chương 7 : Mạnh mẽ chiếm đoạt

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Từ lúc Tô Di tới thành phố Hy Vọng đến nay, cô chưa từng cảm nhận nỗi sợ

hãi tột cùng như thế này. Sắc trời bên ngoài có âm u tới đâu, cảnh vật

bên trong có hỗn loạn đến thế nào thì vẫn không thể đáng sợ hơn sắc mặt

thâm trầm của Thương Chủy lúc này. Anh ta rất nhanh đã bước vào bên

trong buồng lái, khuôn mặt điển trai khuất sau ánh đèn mờ tỏ, khẽ liếc

mắt nhìn Tô Di rồi nở nụ cười. Nụ cười đó có vài phần ôn hoà, thân

thiết, khiến toàn thân Tô Di dấy lên một cơn ớn lạnh. Anh ta thuần thục

đóng chặt cửa khoang, khoá chốt an toàn. Anh ta đi tới trước mặt Tô Di,

ánh mắt khẽ liếc nhìn đống giấy tờ vương vãi trên mặt sàn, sau đó nhanh

chóng lướt qua chỗ cô rồi ngồi vào ghế lái.



“Học xong chưa?” Giọng nói trầm thấp, hơi mang ý cười.



Trong lòng cô hồi hộp đôi chút, cố giữ bình tĩnh đáp: “Chỉ là những thao tác cơ bản thôi ạ!”



Anh ta gật đầu, nói: “Vậy lái thử tôi xem!”



Cô hoàn toàn không thể đoán biết được anh ta sẽ xử trí mình thế nào. Ai

cũng hiểu một điều, rằng Thương Chủy hận nhất là sự phản bội, mà cô thì

sao? Hết tự ý cứu Du Mặc Niên, giờ lại còn mưu tính dụ anh ta tặng mình

máy bay để chạy trốn. Anh ta một súng giết chết cô, chỉ sợ vẫn còn quá

nhẹ. Lúc này, anh ta lại bảo cô lái máy bay?



Cô chậm rãi đứng lên, nhỏ giọng nói: “Lái đi đâu ạ?”



Giọng nói của anh ta rất tuỳ hứng, cơ hồ không có chút bực tức nào: “Dạo chơi ngoài vũ trụ.”



Nói xong câu đó, anh ta mỉm cười, ngẩng lên nhìn cô. Khuông mặt vốn anh

tuấn ngời ngời, lúc này lại mang theo nét cười nên trông anh ta càng đẹp trai hơn ngày thường rất nhiều. Trong lòng cô tràn đầy sự nghi hoặc

nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, bước tới trước ghế lái.



Anh ta

không đứng dậy nhường chỗ, quay đầu nhìn chằm chằm về phía trước, thu

lại nụ cười, thản nhiên nói: “Nếu lái tốt, tôi sẽ không truy cứu.”



Tô Di sửng sốt, có phần không thể tin được vào lòng tốt của anh ta và vận

may của chính mình. Cô gắt gao xiết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi rồi vội vàng gật đầu, đứng trước bảng điều khiển, thấp giọng nói: “Cảm ơn

ngài!”


Một bàn tay anh ta rời khỏi hông cô, vòng lên phía trước, tham lam nắm chặt nơi mẫn cảm của cô. Cả đằng trước lẫn đằng sau đều bị kích thích mãnh

liệt, dường như anh ta đang muốn chạm đến nơi tận cùng sâu thẳm trong cơ thể cô.



“Mèo Con... Đây là hình phạt thích đáng nhất dành cho cô!”



Mối nguy hiểm về thiên thạch rốt cuộc cũng trôi qua. Chiếc máy bay chiến

đấu bắt đầu bay vào khoảng không vũ trụ bao la tương đối yên bình. Tô Di chỉ cảm thấy toàn thân rệu rã, sức lực cạn kiệt, lúc này mới phát hiện

hai tay, hai chân mình tê rần. Nhưng vẫn chưa kết thúc!



Thương

Chủy vừa ở trong cơ thể cô phóng thích lần đầu tiên, liền giơ tay lên,

đập mạnh vào bảng điều khiển, lần thứ hai khởi động chế độ an toàn. Sau

đó, anh ta lật người cô lại, để cô nằm dưới sàn, kéo chân cô ra, lần thứ hai thâm nhập. Trên người anh ta vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi, quần

chỉ kéo xuống dưới đầu gối. Nhưng anh ta đã lột sạch quần áo của cô, đặt cô nằm trên mặt sàn dơ bẩn.



Anh ta tiện tay nhặt đống giấy tờ vương vãi trên sàn lên, liếc mắt nhìn cô. “Rất chu toàn nhỉ?”



“... Đáng tiếc là không thành công!” Cô đáp trả không chút yếu thế.



Bởi vì vừa phải trải qua sự kích thích sinh tử, nỗi sợ hãi của cô đối với

anh ta từ lâu đã bị ném qua một bên. Toàn bộ cơ thể và linh hồn cô lúc

này đều rơi vào trạng thái chết lặng. Anh ta ném đống giấy tờ ra xa, cúi đầu, ngấu nghiến cắn lên bả vai thon gầy của cô. Anh ta lại một lần nữa chiếm đoạt, so với sự kích thích mãnh liệt ban nãy thì lần này có vẻ

nhẹ nhàng hơn nhiều, còn chậm rãi kéo dài. Cơ thể cô bắt đầu có phản

ứng, dần trở nên nhạy cảm. Dưới sự cọ xát của anh ta, cô co quắp như một con tôm, thở gấp, toàn thân run rẩy mất kiểm soát. Cảm giác khác lạ đó

khiến cô kinh hồn bạt vía, trào dâng từng đợt rã rời. Rốt cuộc, nước mắt cũng đong đầy khoé mi, nhưng ngay lập tức lại được một ngón tay thô ráp lau đi, cứ như thể anh ta không thích nhìn thấy cô khóc.



“Vì sao ngài lại tặng tôi chiếc máy bay này?” Cô run giọng hỏi.



Anh ta không trả lời, ánh mắt lạnh thấu xương, từ trên cao nhìn cô chằm

chằm: “Tại sao cô lại chạy trốn? Tôi vẫn còn nhớ rõ, mạng của cô thuộc

về tôi thì phải?”



Từng giọt mồ hôi trên trán anh ta chảy xuống cổ cô, chậm rãi trượt đến bộ ngực đang không ngừng phập phồng, rồi lan đến tận nơi hai người đang kết hợp chặt chẽ. Máy bay hạ cánh xuống hoa viên của Thương gia, anh ta tấn công một đợt cực nhanh và mạnh mẽ khiến cơ

thể cô trong phút chốc cứng ngắc, co rút từng đợt, hoàn toàn đắm chìm

trong vòng tay anh ta. Trán anh ta nổi đầy gân xanh, đôi mắt u tối nhìn

chằm chằm khuôn mặt thống khổ của cô, anh ta rót từng từ vào tai cô:

“Nhớ kĩ... bất luận thứ gì thuộc về tôi đều không thể phản bội tôi.”