Mèo Hoang

Chương 8 : Vĩnh viễn không phản bội

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Đêm nay, Tô Di ngơ ngác nằm trên giường trong phòng ngủ tối tăm không ánh

đèn. Ánh trăng vàng vọt xuyên qua ô cửa sổ vào căn phòng tĩnh mịch, nơi

có một người con gái đang hoảng hốt trong lặng câm.



Có đôi lúc,

cô cảm thấy mình còn khốn khổ hơn trong tưởng tượng, cũng có đôi lúc, cô thấy bản thân không đau khổ như mình nghĩ. Hơn nữa, nỗi đau khổ đó,

không phải chỉ bởi vì cô đã mất đi sự trong trắng. Vậy cô đau khổ vì

điều gì?



Cô nghĩ, nhất định đêm nay, cô sẽ phải thức trắng. Bởi

vừa nhắm mắt lại, hình ảnh những tảng thiên thạch trôi nổi giữa tầng mây mù không ngừng xuất hiện, hướng về phía cô mà lao tới. Không những thế, ánh mắt lạnh lùng của Thương Chủy vẫn luôn lởn vởn trước mặt cô. Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ tới, sau giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi, cô đã

chìm vào giấc ngủ say, đến tận trưa hôm sau mới tỉnh lại.



Ngay

giây phút choàng mở mắt, cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô nghĩ, hoá ra mình chẳng có gì để mất. Cô cho rằng Thương Chủy sẽ

tiếp tục đòi hỏi cơ thể mình nhưng mấy ngày sau đó, anh ta không hề bước chân vào phòng. Cô ở lì trong đó tròn hai ngày mới ra khỏi cửa. Vẻ mặt

đám người hầu vẫn như ngày thường, trợ lý Mộ nhìn thấy cô, vẫn mỉm cười

thân thiện như thế.



Mà Thương Chủy, bất luận là gặp trong phòng

ăn, trên đường đi hay ở hoa viên, anh ta cũng không liếc nhìn cô lấy một lần, tựa hồ cô không hề tồn tại. Vì thế, cô không kìm được nhớ lại ngày hôm đó bị anh ta chiếm đoạt. Cho dù anh ta không mở miệng nói một câu,

cô vẫn có thể cảm nhận được anh ta đang rất giận dữ. Nhưng lúc mở cửa

cabin, anh ta lại cởi chiếc áo của mình, quấn vào người cô rồi bế bổng

cô lên. Ngăn cản tất cả ánh mắt của những người khác, anh ta tiếp tục

ngược đãi thân xác cô. Anh ta ôm cô vào phòng ngủ, thậm chí dục vọng vẫn còn nằm yên trong cơ thể cô, theo từng bước chân kiên định của anh ta,

nơi ẩm ướt của cô không ngừng bị cọ xát. Sau khi ném cô lên giường, anh

ta lại bỏ đi. Cứ như thể đây chính là kết cục của cô vậy.



Rốt

cuộc có một ngày, cô không thể chịu được nữa, nhân lúc trợ lý Mộ đang ở

thư phòng một mình chuẩn bị tài liệu, cô đi thẳng vào, đóng kín cửa.



“Mộ tiên sinh!” Cô nói với giọng thì thầm như muỗi kêu. “Khi nào... tôi sẽ bị giao cho Chu thiếu gia?”



Trợ lý Mộ thoáng chút kinh ngạc, lắc đầu nói: “Trước kia không có ý định

đó. Bây giờ... người phụ nữ Cục trưởng Thương đã từng chạm qua lại càng

không thể giao cho bất kỳ người nào khác.”



“Vậy tôi...”



Trợ lý Mộ ngồi xuống sofa, thở dài, nói: “Tô tiểu thư, kỳ thực tôi rất bội

phục cô. Suýt chút nữa cô đã chạy thoát rồi. Chỉ là, cô không cần thiết

phải làm vậy...”



“Vì sao?” Tô Di chỉ cảm thấy trong nháy mắt, tim cô đã nhảy ra khỏi lồng ngực. “Vì sao lại không cần thiết?”



Cậu ta nhìn cô, nở nụ cười. “Bởi Cục trưởng Thương vốn định thu nhận cô làm việc dưới trướng ngài ấy. Không phải làm người phụ nữ bên cạnh mà là

cấp dưới.”



Lúc bước ra khỏi thư phòng, Tô Di cảm thấy toàn thân

mình cứng đờ như khúc gỗ. Lời Mộ Tây Đình vừa nói khiến cô giật mình

kinh ngạc. Cô không biết Thương Chủy vừa ý với mình ở điểm nào. Hơn nữa, chiếc máy bay kia thực sự là quà anh mua tặng cô. Nếu cô quả thật có

thể điều khiển thành thạo máy bay chiến đấu thì sẽ giúp ích được cho anh ta trong việc tranh giành quyền lợi không quân. Nhưng quan trọng hơn

là, cô nhất định sẽ thực hiện được ý nguyện của mình - đi tìm Trái đất.

Thế nhưng, cô lại vội vàng lái máy bay chạy trốn để rồi sau đó, khiến

anh ta tức giận...
“Thưa ngài... Trái

đất, tồn tại trong trí nhớ của tôi.” Cô chậm rãi nói. “Tôi nhớ rất rõ

mình đến từ Trái đất, thế nhưng đến tận lúc này tôi cũng không hiểu rõ,

đó rốt cuộc là hồi ức chân thật của tôi hay chỉ là một giấc mơ, một ảo

giác?”



Lời nói của cô nửa thật nửa giả, nhưng cũng chính bởi thế

mà khiến cho Thương Chủy không sao đoán biết được cô đang nói thật hay

nói dối. Nhưng Thương Chủy đột nhiên tra hỏi thì cũng sẽ không dễ dàng

kết thúc vấn đề.



Anh ta cúi đầu, “à” một tiếng, ánh mắt lạnh lùng không gì sánh được vẫn nhìn cô chằm chằm, nói: “Không có thân phận, cho tới bây giờ chỉ có hai loại người...”



Tô Di kinh hãi - cuối cùng cũng nói tới vấn đề này rồi.



“Một là Lính đánh thuê, vứt bỏ thân phận, xoá hết vân tay, thay đổi diện

mạo, bất kể đã từng là người có tội ác tày trời, khi trở thành Lính đánh thuê, sẽ chẳng ai hỏi lại thân phận cũ của hắn nữa. Nhưng cô không phải là Lính đánh thuê.”



Tô Di ngượng ngùng gật đầu.



“Loại thứ hai, chính là những gián điệp đến từ các tinh cầu khác.” Anh ta chậm

rãi nói. “Bọn họ ẩn núp dưới hình dáng của con người. Đôi khi, thậm chí

ngay cả chính bọn họ cũng không biết mình không phải là con người.”



Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, chỉ cảm thấy toàn bộ máu trên cơ thể như đông cứng lại. Giọng nói của anh ta trầm thấp nhưng lại giống như sấm chớp

rần vang ngay bên tai cô. Có thật thể không? Nếu quả thật có loại

“người” đó tồn tại, vậy cô có phải thuộc loại đó hay không?



Trong nháy mắt, cô dường như hoàn toàn tin tưởng những gì Thương Chủy nói, có thể sự tồn tại của Trái đất trong hồi ức của cô chỉ là ảo giác, có thể

cô thực sự không biết mình thuộc loại người nào. Nhưng đáng sợ hơn, cô

lập tức nhớ tới một việc, Thương Chủy vẫn đang chờ đợi câu trả lời của

cô.



So với thân phận thực sự của cô thì trả lời câu hỏi của anh

ta vẫn quan trọng hơn. Nếu trả lời không tốt câu hỏi này, cô sẽ có kết

cục thế nào đây? Anh ta thực sự quan tâm tới thân phận của cô sao? Nếu

như quan tâm, có phải ngay từ ban đầu, cô đã phải vào xưởng gia công thể xác kia rồi không?



Cô thầm nghĩ giây lát rồi ngẩng đầu, ánh mắt

sáng ngời nhìn Thương Chủy. “Thưa ngài, nếu là gián điệp thì chắc chắn

những người đó sẽ chẳng phái một người gầy yếu như tôi đến đây.”



“Hơn nữa, thưa ngài...” Cô chậm rãi giơ tay lên, nắm những ngón tay thon dài của Thương Chủy. “Tôi nguyện trung thành với ngài. Vì thế, tôi có phải

gián điệp hay không, có phải là kẻ thù của loài người hay không thì cũng có liên quan gì?”



Những lời này tuyệt đối bất kính, hoàn toàn

phạm vào tội chống lại loại người. Bất kể người nào nghe thấy câu nói

này của cô đều có thể tố giác để người ta giam cô vào ngục, huống chí

lúc này cô lại đang đối mặt với Cục trưởng cục An ninh kia chứ!



Nhưng trực giác lại mách bảo cô rằng, trả lời một cách khiêu khích như vậy là giải pháp đúng đắn nhất. Thương Chuỷ nhìn cô chằm chằm, sau vài giây

trầm mặc ngắn ngủi, lần đầu tiên anh ta mỉm cười hài lòng với cô.



“Ừm... Cô có phải là kẻ thù của loài người hay không thì cũng có liên quan gì tới tôi?”