Mèo Hoang

Chương 42 : Em có thích không?

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tô Di nhìn cô gái trong gương, thực sự không còn gì để nói.



Trong giây phú hôn mê đó, cõi lòng cô dấy lên một nỗi bất an vô bờ, cô hoàn

toàn không ngờ, đã ở bên cạnh Mạnh Hi Tông rồi mà vẫn có kẻ dám xuống

tay với cô. Sau khi tỉnh lại, vừa ngẩng đầu đã bị ngọn đèn làm cho chói

mắt, xung quanh vô số ánh mắt nóng rực không ngừng xoáy vào người

mình... nhưng vẫn cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết khi ở nơi đó còn

có... ánh nhìn chăm chú của Mạnh Hi Tông...



Nếu cô không lầm thì lúc đó, trong ánh mắt của anh có phải đã vương chút niềm kinh ngạc hay không?



Phục trang như có như không, khắp người đeo đầy đồ trang sức, trang điểm

theo kiểu yêu nữ... Giờ thì cô đã hiểu tại sao Mạnh Hi Tông lại muốn cô

tránh xa Giản Mộ An rồi. Gã này thực chất không hề tử tế và chính trực

như vẻ ngoài chút nào, mà đích thị là một tên yêu nghiệt coi trời bằng

vung! Mạnh Hi Tông lại có thể gọi một người như vậy là đại ca ư?



Càng đáng hổ thẹn hơn là, cô không thể tìm được bất kỳ bộ đồ nào khác của

mình trong căn phòng này! Đêm nay, Mạnh Hi Tông có bị người ta cho uống

thuốc kích thích thì cô cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào. Chẳng lẽ

trong mắt Giản Mộ An, cô và Mạnh Hi Tông cần phải có người tác hợp đến

thế sao?



Cô tháo bỏ những đồ trang sức rườm rà trên người rồi vào toilet gội rửa nửa ngày trời mới tẩy sạch được lớp phấn dày cộp trên

gương mặt mình. Sau khi tắm xong, không có quần áo để thay, cô chỉ đành

vùi mình vào trong chăn.



Kỳ thực, Mạnh Hi Tông chưa trở lại, cô

cũng không nỡ ngủ. Mơ mơ màng màng đến tận nửa đêm, vừa choàng mở mắt,

cô đã thấy một bóng đen cao lớn đứng ngay trước mặt mình. Mùi rượu nồng

nặc xộc vào mũi, khiến cô không khỏi cau mày khó chịu. Nhưng trong bóng

tối, người đó tựa hồ không nhận ra phản ứng của cô, bất chợt vươn tay,

đè chặt lấy hai cánh tay cô, cố định trên đỉnh đầu.



“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.



Ý tứ này đã rất rõ ràng! Nếu đã tỉnh thì việc anh muốn “làm” là đương

nhiên. Tô Di không đáp lời, chỉ thấp giọng nói: “Anh đi tắm đi đã!”



“... Ừm!” Rốt cuộc cũng nghe ra điểm khác lạ trong giọng nói của anh. Anh

nhanh chóng buông Tô Di ra, bước xuống giường, đứng ngay bên cạnh.



Tô Di không hiểu tại sao anh bỗng im lặng, đứng bất động hồi lâu như vậy,

liền vươn tay mở chiếc đèn bàn bên giường. Dưới ánh đèn dịu mắt, người

đàn ông hai tay đút túi quần, khuôn mặt anh tuấn hơi ủ rũ, ánh mắt sáng

quắc lạ thường nhìn cô chuyên chú như đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, ánh mắt anh dần di chuyển rồi dừng lại trên cánh tay mảnh khảnh, trắng mịn

như tuyết. Bàn tay thô to của anh bỗng nhiên đưa qua, nắm chặt lấy cánh

tay cô, từ từ kéo lên, khiến cô phải rời khỏi chiếc chăn mà ngồi dậy.



Anh cầm lấy tay cô, đặt lên khuy áo bộ quân phục mình đang mặc trên người, giọng nói có vài phần mờ ám: “Em giúp tôi tắm đi!”



Mặt Tô Di chợt đỏ bừng lên.



Ánh đèn trong phòng tắm sáng trưng, trong bồn tắm, hơi nước nóng ấm lượn lờ bốc lên. Tuy hai người chẳng còn lạ gì cơ thể của nhau nhưng cùng tắm

chung dưới ánh đèn sáng tỏ thế này thì đúng là lần đầu tiên.



Mặc

dù hôm nay trông anh có vẻ vừa trầm ổn vừa an tĩnh nhưng không hiểu sao

cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Rốt cuộc anh có phải đã

uống say rồi không? Mà nếu sau thật thì tại sao đôi mắt vẫn trấn tĩnh và sáng trong như thế?



Đúng lúc này, đôi mắt đen láy của anh đột

nhiên liếc qua, nhìn Tô Di chằm chằm trong vài giây rồi cô thấy anh chợt nở nụ cười: “Qua đây, Mèo Con!”



Tô Di kiên trì nói: “Để tôi kì

lưng cho anh trước.” Nói xong, cô bước vòng ra sau lưng anh, ai ngờ anh

lại duỗi cánh tay dài, nắm chặt hông cô, kéo cô ngã vào lòng mình. Tay

kia “xoạt” một tiếng, chiếc khăn tắm đang quấn trên người cô lập tức bị

kéo xuống, vứt sang một bên, khiến cơ thể mềm mại của cô dán chặt vào

vòm ngực rắn chắc của anh. Tô Di hoảng hốt ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào

đôi mắt đen láy sâu thẳm đang nhìn cô chăm chú. Tại sao cô cứ cảm thấy

ánh mắt đó... có vài phần đắc ý?
Pháo đài vũ trụ! Quân chính quy của Trùng tộc



Chiến tranh... bùng nổ rồi sao?



Trên tuyến đường an toàn phía trước mặt đã có mấy vết tích đạn bay, phi công trưởng nhanh chóng quyết định rồi nói: “Điều chỉnh hướng bay ra phía

ngoài tầng khí quyển.”



Hai tiếng đồng hồ sau, tại mặt đất, phía Nam bán cầu.



Căn cứ đã hoàn toàn không còn vẻ rỗi rãi, nhàn tản như cách đây vài ngày.

Từng chiếc Báo Săn và Tuyết Phong lần lượt bay lên không trung, phi công và hậu cần mặt đất chạy băng băng, đi tới đi lui như con thoi.



Phòng làm việc của Giản Mộ An lúc này đã bị Mạnh Hi Tông trưng dụng làm nơi

chỉ huy tác chiến. Các sĩ quan kỹ thuật dày dạn chuyên môn đang căng

thẳng nhìn vào màn hình radar và máy vi tính, không ngừng hồi báo tình

hình chiếc đấu ở tinh cầu.



Bên trong tầng khí quyển, một luồng

đạn bay đến từ bên ngoài không gian nhanh chóng bị hệ thống phòng ngự

mặt đất tự động chặn lại. Không thể nhìn mọi thứ từ bên ngoài tầng khí

quyển bằng mắt thường, trên màn hình radar biểu thị, pháo đài vũ trụ,

Tuyết Phong của quân ta đang cùng pháo đài vũ trụ của đối phương triển

khai tấn công kịch liệt.



Cuối cùng, khói bom lửa đạn cũng dần

ngừng lại, mọi thứ hiển thị trên radar trở vể trạng thái yên tĩnh vốn

có. Viên sĩ quan kỹ thuật giỏi nhất cầm bản báo cáo tình hình chiến đấu, đứng lên cúi đầu trước Mạnh Hi Tông, nói: “Thưa Ngài chỉ huy, quân địch đã ngừng công kích, quân ta áp chế được một tòa pháo đài vũ trụ và phá

hủy vô số phi thuyền của địch. Toàn bộ quân địch đã tháo chạy.”



Khóe miệng Mạnh Hi Tông hiện lên nét cười nhàn nhạt, chào đáp lễ viên sĩ

quan kỹ thuật vừa báo cáo. Những viên sĩ quan còn lại thấy thế liền thấp giọng hoan hô một tiếng, sau đó, nhất loạt đứng lên, đập tay tỏ ý vui

mừng.



Đúng lúc này, một viên sĩ quan khác đặt ống nghe điện thoại xuống, vẻ mặt hết sức ngưng trọng. “Bác cáo Ngài chỉ huy, bên phía Liên minh... bại trận rồi!”



“Nói!” Mạnh Hi Tông giận tái mặt, những người khác tất thảy đều yên lặng trở lại, có chút giật mình chờ đợi.



“Trùng tộc đã đổ bộ lên hai tinh cầu Hòa Bình và Ước Mơ. Tuy đã đẩy lùi được

sự tập kích của đối phương nhưng tình trạng thương vong vô cùng trầm

trọng.” Viên sĩ quan nói.



“Ngài chỉ huy, Tổng thống Liên minh yêu cầu nói chuyện cùng ngài.” Viên sĩ quan truyền tin nói.



Mạnh Hi Tông còn chưa kịp trả lời, gã quân cảnh đi theo anh tới đây cơ hồ lảo đảo chạy vọt vào Trung tâm chỉ huy.



“Thưa ngài!” Anh ta chạy tới bên cạnh Mạnh Hi Tông, do dự một lát rồi thấp

giọng nói: “Tôi... vừa xác minh lại, trong số máy bay chiến đấu bị phá

hủy của chúng ta... có chiếc Báo Săn đang chở phu nhân.”



Bởi

giọng nói của gã rất nhỏ nên những người khác không thể nghe thấy gã

đang nói gì. Thế nhưng tất thảy mọi người trong Trung tâm chỉ huy tác

chiến đều thấy Ngài chỉ huy đột nhiên nhíu mày, nhìn gã quân cảnh một

cách khó tin, hỏi dồn: “Cô ấy làm sao rồi?”



“Thưa ngài, chiếc Báo Săn đó đã nằm trong phạm vi oanh tạc dày đặc của quân địch, dưới trạng

thái màu cam, thực hiện bước nhảy siêu quang tốc ra ngoài không gian,

gia nhập trận chiến. Hiện giờ, phi thuyền cứu viện vẫn đang đi tìm...”



Song tình hình chiến đấu ngày hôm nay vô cùng tàn khốc, ai cũng hiểu tỷ lệ

sống sót của những người trên những phi thuyền bị phá hủy là vô cùng

thấp. Cả người Mạnh Hi Tông đông cứng như một pho tượng, hàng mày rậm

nhíu chặt lại, vẻ mặt lo lắng, đứng sững tại chỗ hồi lâu. Mộ Tây Đình

đứng phía sau cúi đầu nói với anh câu gì đó rồi sải bước chạy ra khỏi

Trung tâm chỉ huy. Mọi người không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ đành nhìn Ngài chỉ huy, không dám thở mạnh.



Viên sĩ quan truyền tin lần nữa lên tiếng: “Ngài chỉ huy, Tổng thống đề nghị được nói chuyện với ngài.”



Ánh mắt Mạnh Hi Tông như thu hồi lại từ một nơi xa xăm vô cùng, đôi con

ngươi đen láy như bị vật gì đó đè nén lại. Anh sa sầm nét mặt, bước từng bước đến chỗ thiết bị thông tin, nhấc ống nghe lên.