Mèo Hoang

Chương 43 : Tinh cầu Thiên Không

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Hành tinh đứng đầu Liên minh - tinh cầu Thiên Không.



Mấy trăm năm qua, Tổng thống Liên minh hầu hết đều thành lập trụ sở tại

tinh cầu có nguồn tài nguyên phong phú và trình độ hiện đại hóa cao nhất tinh hệ này. Từ trên không nhìn xuống, từng dãy nhà cao tầng muôn hình

vạn trạng dưới mặt đất giống như những mô hình tinh xảo, tạo nên một thế giới tập trung nhiều nền khoa học kỹ thuật bậc nhất, sống động tựa như

mơ.



Nhưng hôm nay, giấc mộng đó đã tan tành.



Tuy tinh cầu

Thiên Không đã đẩy lùi được sự xâm lăng của Trùng tộc nhưng cả tinh cầu

cũng bị thương tích chồng chất. Mạnh Hi Tông cùng mọi người vừa xuống

khỏi Báo Săn liền trông thấy toàn bộ thành phố tiêu điều, hoang tàn, sớm đã không còn vẻ huy hoàng như xưa nữa.



Mặc dù không đến mức trở

thành đống đổ nát vì trong cuộc chiến, chủ yếu chỉ có những căn cứ quân

sự mới phải chịu sự bắn phá ác liệt nhất, nhưng kiến trúc hình giọt

nước, hình bầu dục xinh đẹp kia ít nhiều cũng dính vào tro đen của lửa

đạn, tựa như một viên minh châu sáng bóng rốt cuộc cũng trầm mình trong

bụi khói và sắc máu. Nhưng kinh khủng hơn tàn dư của lửa đạn chính là

đoàn người trôi dạt khắp nơi, không chốn trú ngụ trên mảnh đất này.



Những người đàn ông từng lịch lãm trong bộ âu phục hay những người phụ nữ

từng xúng xính trong những chiếc váy vóc kiều diễm lúc này chỉ còn duy

nhất bộ quần áo rách rưới, xộc xệch trên người, ai nấy đều tỏ ra hoảng

hốt và hoang mang cực độ. Bọn họ vội vã tìm đường chạy trốn, có người

mặt đầy nước mắt, có người cố co mình thật chặt trong chiếc áo khoác,

tựa hồ làm như vậy, họ sẽ cảm thấy an toàn hơn chút chăng?



Trên

mặt đường, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vết đạn đã nguội hoặc vũng máu

vẫn còn mới, cũng có những thi thể máu me be bét, thậm chí còn có người

chưa chết hẳn, máu không ngừng ứa ra từ những vết thương, thoi thóp nằm

trên mặt đất rên rỉ. Một con côn trùng bỗng nhiên cắn thủng lớp da mặt

của người đó, ngọ nguậy bò ra ngoài, người đó hét thảm một tiếng rồi

giật bắn khỏi mặt đất. Đám lính đi theo sau Mạnh Hi Tông thấy thế thì

cau mày, rút súng nhắm thẳng vào đầu người đó, bắn bể sọ, người đó mới

ngã xuống mặt đất, chỉ còn lại cái xác không hồn. Những con côn trùng

màu tím béo mập vẫn không ngừng thi nhau cắn xé da thịt cái xác kia.



Cũng có người la hét điên loạn, bị chính đồng loại của mình đuổi theo, chạy

dọc khắp các con phố. Mà gã đang đuổi theo đó hai tay ôm đầu, vẻ mặt hết sức dữ tợn, tựa hồ còn vô cùng thống khổ nữa. Nhìn thấy đám người Mạnh

Hi Tông, gã liền nhào ngay tới, há mồm định cắn, ngay lập tức ăn mấy

viên đạn, chết thảm dưới mặt đất.



Thỉnh thoảng bắt gặp một đội

quân cảnh địa phương, ai nấy đều cầm lá chắn và súng tự động, đang vây

mười mấy tên sắc mặt tái nhợt trong một cái ngõ nhỏ. Tên dẫn đầu đội

quân cảnh kêu gọi bọn họ đầu hàng: “Các người đều đã bị nhiễm trùng dịch rồi! Phải đến khu cách ly trước! Yên tâm, Chính phủ sẽ cứu chữa cho các người!”



“Giết tôi đi! Tôi không muốn biến thành kẻ điên ăn thịt

người!” Có người gào khóc. Nhưng đội quân cảnh sao có thể ra tay được

đây? Cũng có người nỗ lực phá tan vòng vây của đám quân cảnh, hai bên

liên tục giằng co cho đến khi có người bị trúng đạn, ngã xuống đất.



Trùng dịch lại bùng phát.



“Tôi nói sao Liên minh có thể hành xử như vậy nhỉ?” Lý Tích Trung than thở.


Mà sáng sớm ngày hôm đó, Mạnh Hi Tông vẫn chưa được chợp mắt, cả đêm căng thẳng vạch kế hoạch tiến công trong

Trung tâm tác chiến. Xong việc rồi nhưng anh không về phòng nghỉ ngơi mà bước lên một chiếc Báo Săn đã đợi sẵn từ lâu, bay tới pháo đài vũ trụ

bên ngoài tinh cầu Tự Do.



Trong đáy khoang, tất cả đề là những

giường bệnh trắng tinh, trên đó nằm đầy những binh sĩ và phi công bị

thương trong khi giao chiến với Trùng tộc vòng thứ nhất. Mộ Tây Đình đi

trước dẫn đường, thấp giọng nói: “Ngài chỉ huy... vẫn chưa tìm được cô

ấy...”



Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ, kiểm tra

thương thế của từng người bệnh. Những bệnh nhân nằm la liệt này khi nhìn thấy quân hàm của anh thì đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc và kích

động vô cùng.



Kiểm tra tất cả những người bị thương xong, hai

người liển ra ngoài hành lang đứng. Mộ Tây Đình nhìn sắc mặt của Mạnh Hi Tông rồi nói: “Dù sao tình hình chiến đấu lúc đó cũng tương đối hỗn

loạn, Ngài chỉ huy, cô ấy rất có thể đã...”



Mạnh Hi Tông nhìn

cảnh sắc vũ trụ tối đen bên ngoài cửa sổ, những hành tinh xung quanh lại phát sáng như đá quý. Mạnh Hi Tông nhận thấy, cảm giác trong lòng anh

đã vượt ra khỏi sự khống chế của chính mình.



Ví dụ như lúc đầu,

khi nghe tin cô mất tích, trong lòng anh đột nhiên kinh ngạc đến chấn

động. Ý nghĩ đầu tiên chính là bác bỏ ngay thông tin này - Đã xảy ra

chuyện gì với cô rồi? Sao cô có thể gặp chuyện không may được chứ?



Mặc dù ban đầu, đó chỉ là sự cưỡng ép chiếm hữu nhưng cô đã là người phụ nữ của anh, anh thậm chí còn nhớ rất rõ sáng nay lúc cô rời đi, vẻ mặt vẫn còn đỏ ửng và ánh mắt long lanh khiến lòng anh hết sức vui sướng. Nhưng người phụ nữ của anh, sao có thể cứ thế mà xảy ra chuyện được?



Mà bất thường nhất chính là sự thay đổi tâm trạng của anh đêm qua.



Cuộc đại chiến sắp tới, Trùng tộc hiển nhiên ôm vọng tưởng tiêu diệt loài

người, nếu không, hơn một năm trước, bọn chúng đã chẳng chủ mưu xâm lấn. Anh đương nhiên đã xốc lại toàn bộ sinh lực để ứng phó, thề quyết đánh

bại Trùng tộc. Nhưng trong lúc hết sức chăm chú trao đổi kế hoạch tấn

công với các Hạm trưởng, trong giây phút thất thần nào đó, anh đã nghĩ

đến cô.



Thấy quân phục của sĩ quan Liên minh, anh nhớ tới cô.

Thấy chỗ trống bên cạnh trên chiếc xe chuyên dụng, anh nhớ tới cô. Mà

khi ngồi trong Báo Săn, thỉnh thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi, anh lại nhớ tới cơ thể mềm mại và nụ cười có chút bi thương của cô.



Không, có lẽ không phải thỉnh thoảng nhớ tới, mà là suy nghĩ về cô luôn hiện hữu

trong đầu anh. Tựa hồ bóng dáng mảnh mai đó vẫn tồn tại ở một nơi không

biết tên, nhắc nhở anh rằng cô vẫn còn sống.



Mà cảm giác này lại

khiến trái tim anh đau đớn khôn nguôi. Tiếp đó khiến anh nhớ lại từ lúc

bắt đầu gặp gỡ, cô tựa hồ vẫn luôn cẩn thận và nỗ lực liều mạng để sống

sót như thế nào, cho dù ở bên anh, cô luôn cảm thấy thiếu an toàn. Cô

như vậy, thực sự đáng thương biết bao, anh không thể lãng quên cô được.



Nhưng bây giờ, cô đang ở nơi nào? Anh tuyệt đối không tin cô đã chết trên

chiến trường, ngay cả thân thể cũng hóa thành tro bụi trong lửa đạn khói bom.



Nghĩ tới đây, Mạnh Hi Tông nhìn sang Mộ Tây Đình, giọng nói tựa hồ bình tĩnh nhưng rõ ràng có chút nóng nảy, bực dọc: “Tiếp tục tìm kiếm. Cô ấy giỏi nhất là chạy trốn, không chết được đâu!”