Mèo Hoang

Chương 45 : Sụp đổ

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tinh cầu Ước Mơ.



Vũ khí của đám người Tô Di nhanh chóng bị tước đi. Dưới sự uy hiếp bằng

súng máy của Trùng tộc, bọn họ chỉ đành xuống khỏi phi thuyền. Nhưng

cảnh tượng trước mắt đã khiến tất cả mọi người không sao thốt nên lời.



Đây có lẽ là một khu công trường bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố. Dõi mắt nhìn ra xa, có thể trông thấy từng khu nhà màu trắng cao lớn của thành

phố Ước Mơ, ở đó có rất nhiều cột khói đen vẩn đục đang không ngừng bay

lên, bao trùm bầu trời thành phố. Một hàng dài hơn ba mươi con côn trùng màu đen vác súng, bò rạp trên mặt đất, đôi mắt kép màu tím an tĩnh như

thể âm hồn.



Phía sau bọn chúng còn có tới mấy trăm con người, bị những tên Trùng tộc khác xua đuổi, chạy về ba hướng khác nhau.



Một con côn trùng mặc quân phục chỉnh tề, cấp bậc Thượng úy, dùng hai chi

dưới to khỏe “đi” tới, phía sau kéo theo hai nữ y tá loài người. Sắc mặt hai người đó tái nhợt mà đờ đẫn, lấy máy kiểm tra đo lường cầm tay đơn

giản ra, quét qua trán của từng người trong đám Tô Di, sau đó đi tới bên cạnh một sĩ quan Trùng tộc, thấp giọng nói gì đó, hắn gật đầu, dùng

ngôn ngữ Trùng tộc hạ lệnh cho binh sĩ. Bọn binh sĩ lập tức xô đẩy, chia đám người bọn họ thành ba đội khác nhau, ý bảo bọn họ đi theo đoàn

người phía trước, chia thành ba hướng.



“Chờ một chút!” Rebecca chợt kêu lên. “Tại sao lại tách chúng tôi ra?”



Gã sĩ quan Trùng tộc căn bản không thèm để ý đến cô ta, xoay người rời đi.



“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Swatch Lynch túm lấy áo một cô y tá, hỏi: “Toàn bộ thành phố Ước Mơ đã bị chiếm đóng rồi sao? Tại sao các người lại giúp

bọn chúng? Các người chịu đầu hàng một cách hèn nhát như thế à?”



Binh lính Trùng tộc hung hăng nhấc súng xông tới, sắc mặt cô y tá đó khó coi hết sức, vội vã hét lên một tiếng rồi khẽ nói: “Tôi đã bị lây nhiễm,

nếu như không làm theo lời bọn họ thì sẽ chết ngay lập tức!”





Di và Rebecca ở cùng một phía, sắc mặt Rebecca trắng bệch, thấp giọng

nói: “Bọn chúng đưa những bệnh nhân lây nhiễm ở cấp độ nặng vào một

đội...”



Tô Di lập tức hiểu ra, Rebecca thân là bác sĩ, đương nhiên biết rõ thể trạng của từng người.



“Thế nhưng, Swatch Lynch, Mike và bọn họ...” Cô ta nhìn hai người lính lục

chiến, vội hỏi: “Bọn họ là những người khỏe mạnh, tại sao lại không được xếp cùng chỗ với chúng ta?”



Tô Di nghĩ ngay đến Lưu Khiết, hiểu

ra, nói: “Bọn họ rất hữu dụng trong chiến tranh, vì thế...” Rất có thể

sẽ bị cấy trùng dịch vào người để tiện bề khống chế, giúp Trùng tộc thực dân hóa mặt đất.



Gã thanh niên cao lớn đứng phía trước bỗng

nhiên quay lại, nhìn hai người bọn cô chằm chằm. Anh ta có làn da màu

đồng cổ khỏe mạnh và đôi mắt sáng trong màu xanh lam, trên gương mặt với các đường nét tinh tế lộ ra vài phần thanh tú, chắc hẳn là con lai giữa hai dòng máu phương Đông và phương Tây. Anh ta bỗng nở nụ cười, nói:

“Không ngờ vẫn còn gặp được hai mỹ nhân ở một nơi như thế này. Vị tiểu

thư này, cô không phải là người dân ở tinh cầu Ước Mơ sao?” Khi anh ta

nói những lời này, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Tô Di tóc đen, mắt đen - một người phương Đông thuần túy. Nhưng Tô Di và Rebecca đâu có tâm

trạng mà đùa giỡn với anh ta, không ai lên tiếng đáp lời.



“Tôi

tên Carlo Chu. Các cô có thể gọi tôi là Carlo thôi cũng được!” Anh ta
trở thành vị Tổng thống vĩ đại nhất trong lịch sử, ngai còn điều gì phải lo lắng nữa.”



Du Lân Cử xoay người, vẻ mặt đông cứng lại. “Hasa, cậu cũng biết là không phải tôi lo lắng điều đó mà. Đẩy lùi kẻ xâm

lược, đây là điều không cần bàn cãi cũng như không có sự lựa chọn nào

khác. Nếu như bại trận, chúng ta lại tiếp tục chống lại, cho đến khi

loài người bị tiêu diệt sạch thì thôi. Thế nhưng, kẻ địch bên trong,

cùng tộc với chúng ta, lại như những con giòi bọ sống ký sinh, khó có

thể trừ khử.”



“Nói như vậy...”



“Đúng vậy!” Du Lân Cử

nghiêm mặt nói. “Để duy trì trật tự thông thường của một quốc gia cần

phải có dân chủ, càng cần hơn nữa là pháp chế. Liên minh có thể tồn tại

nhiều năm như vậy cũng là bởi chúng ta có chế độ và kỷ luật hợp lý, mới

có được nền chính trị ổn định và nền khoa học kỹ thuật phồn thịnh. Thế

nhưng, Lính đánh thuê không chịu sự quản lý của pháp luật Liên minh, bọn họ tự do phân tán, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đúng một người, đó là

Mạnh Hi Tông. Nếu chúng ta chiến thắng trong trận chiến lần này, danh

tiếng của đội quân Lính đánh thuê trong lòng dân chúng sẽ càng cao. Lúc

đó, sẽ có nhiều người sống theo kiểu “tự do” như vậy. Nền móng pháp chế

xã hội dân chủ của chúng ta sẽ bị lung lay, sự liên kết của năm hành

tinh tự trị sẽ bị suy yếu, sự cân bằng mà chúng ta dựa vào để sinh tồn

mấy trăm năm qua sẽ bị phá hủy.”



Mặt Hasa tái mét, anh ta chăm

chú suy tư một hồi, sau đó gật đầu với Du Lân Cử. “Ngài nói đúng! Vậy

trước đây ngài đồng ý giao tinh cầu Tự Do cho Lính đánh thuê...”



“Hasa, kế hoạch này của chúng ta sẽ phải thực hiện từ từ từng bước. Tôi sẽ

không vì mối họa nội bộ mà để bọn ngoại tộc thừa dịp xâm lấn.” Du Lân Cử cười nhạt, nói: “Lúc đánh bại Trùng tộc cũng chính là lúc gạt bỏ mầm

họa Mạnh Hi Tông này. Bởi tôi đã từng tuyên thệ với toàn dân, quyết sống mái giữ gìn sự ổn định của Liên minh.”



Sống lưng Hasa lạnh toát. “Tổng thống, ngài muốn...”



“Con trai tôi tính tình ngay thẳng, sẽ không đồng ý với suy nghĩ này.” Du

Lân Cử bất đắc dĩ nở nụ cười. “Lương Đồng đã già, lại có thể nhìn cái

phường thổ phỉ Mạnh Hi Tông kia bằng con mắt khác xưa.” Ánh mắt ông ta

trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hasa. “Hasa, cậu năm nay cũng bốn

mươi ba tuổi rồi phải không?”



“Đúng vậy, thưa ngài Tổng thống!”



“Đã đến lúc Liên minh cần một Nguyên soái trẻ tuổi hơn rồi!”



Ánh mắt Hasa nhất thời sáng quắc, anh ta vừa căng thẳng vừa kìm nén nhìn Tổng thống. “Ngài Tổng thống, ngài muốn tôi làm gì?”



Du Lân Cử đi tới trước bàn, cầm lấy một tờ quyết định rồi giao cho Hasa.

“Sau khi giành lại được toàn bộ số đất đai đã mất, cậu thay tôi tuyên bố quyết định miễn nhiệm này cho Lương Đồng, khi đó, cậu sẽ là tân Nguyên

soái. Mà mệnh lệnh đầu tiên tôi giao cho cậu chính là nghỉ ngơi và hồi

phục tại chỗ trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho đến khi tôi giao

cho cậu một nhiệm vụ mới.”