Mèo Hoang
Chương 46 : Phản công
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Tô Di và Rebecca dựa sát vào một góc cabin, xung quanh đều là những người
dân thường, vẻ mặt người nào người nấy đều tuyệt vọng và bất an.
Đây là phi thuyền chở khách cỡ trung, bên trong khoang có sức chứa ba mươi
nhưng lúc này lại bị nhồi nhét tới sáu mươi con người. Năm tên lính
Trùng tộc vác súng máy, bò dọc trên hành lang tầng hai, giám sát tất cả
mọi động tĩnh khả nghi.
Tô Di ngẩng đầu, liền thấy Carlo đút hai
tay vào túi quần, cười nhạt, từ tầng hai đi xuống. Anh ta ngồi xuống
cạnh hai người Tô Di, đám người xung quanh lập tức dõi ánh mắt hoài nghi kỳ lạ nhìn anh ta.
“Hỏi rõ rồi!” Carlo bỗng nhiên ngả người, dựa sát vào Tô Di một chút, cô lập tức xoay người né tránh. Anh ta cũng
không thèm để ý, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn có vẻ đang cố kìm nén sự
lạnh lẽo. “Tối nay, chiếc phi thuyền này sẽ đi qua dãy đá khổng lồ, tiến vào ranh giới Trùng tộc. Khi đó, chúng ta muốn chạy trốn cũng sẽ khó
khăn hơn.”
Tô Di cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc còn trên mặt
đất, số vàng mà Carlo hối lộ cho Trùng tộc đáng lẽ đã bị chúng vơ vét
sạch rồi chứ, thế mà khi lên trên phi thuyền, không biết anh ta lại móc
đâu ra một xấp tiền dày cộp, hối lộ cho mấy con côn trùng khác để tìm
hiểu tin tức. Thậm chí, anh ta còn trở thành con người duy nhất được
phép đi lại tự do ở đây. Nhưng điều quan trọng trước mắt không phải là
thán phục Carlo mà là phải cướp quyền khống chế chiếc phi thuyền này như thế nào.
Ôm tâm tình muốn thử một lần, Tô Di dò hỏi Carlo: “Anh có vũ khí sao?” Mặc dù cô biết xác suất này rất nhỏ.
Carlo có chút kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên
nắm lấy tay cô. Những ngón tay màu đồng cổ lạnh lẽo sượt qua lòng bàn
tay, cô cảm nhận được có một mảnh kim loại vừa lạnh vừa cứng lướt qua da mình. Cô nhìn anh ta lẳng lặng nắm chắc một vật, chuyền qua trước mặt
cô một lưỡi dao thật mỏng bằng kim loại cao cấp. Đây hình như là dao
giải phẫu của bác sĩ.
“Báu vật của tôi đó!” Carlo bỗng nhiên áp
sát vào một bên tai cô, nói: “Tiểu thư, cô định dùng cái này để giết
chết mấy con côn trùng kia hả?”
Giọng nói dịu dàng của Tô Di trở nên kiên quyết: “Tất cả!”
Rebecca nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau thì trợn tròn đôi mắt xanh
kinh ngạc. Cuối cùng, cô ta tựa đầu lên vai Tô Di, nhìn Carlo, nói:
“Tính luôn cả tôi nữa chứ!”
Carlo lại cầm tay Rebecca như vừa
rồi, nghiễm nhiên đưa cho cô ta một con dao khác. Thấy vẻ mặt quyết tâm
côn trùng nhất ngồi vào trong buồng lái. Ngoài Tô Di và Carlo, những
người khác đều tỏ ra hết sức vui mừng. Tô Di biết, thắng lợi ngày hôm
nay hoàn toàn dựa vào tốc độ và dũng khí, nếu như lúc đó, bọn họ chỉ do
dự một chút thôi, Trùng tộc cũng có đủ thời gian để bố trí binh lực bao
vây họ lại, thì e rằng lúc này, người nằm chết kia không phải là lũ
Trùng tộc mà chính là bọn họ.
Rebecca cầm một chiếc khăn bông,
cẩn thận lau chùi vết máu dính trên mặt và người Tô Di. Tô Di vừa cầm
lái máy bay vừa quay đầu nói với Carlo: “Tôi cần một người phụ lái, anh
có thể làm được không?”
Carlo lắc đầu, dường như đoán được tâm tư của cô, anh ta cười nói: “Tiểu thư, tôi không phải là cái gì cũng làm được!”
Tô Di chỉ đành gọi một người thanh niên trẻ tuổi, nói qua loa cho cậu ta
biết những thao tác phối hợp đơn giản. Sau đó, cô nghiêm nét mặt, nhìn
mọi người, nói: “Các vị, trên thực tế thì tình hình của chúng ta lúc này có vẻ nguy hiểm hơn lúc trước khi khống chế được chiếc phi thuyền này.”
Tất cả mọi người đều dõi ánh mắt kinh ngạc nhìn sang cô, trong mắt Carlo vẫn là nét cười kiểu chẳng có gì quan trọng như cũ.
Tô Di giải thích: “Bay cả đoạn đường dài từ Liên minh đến đây, nhiên liệu
đã gần cạn kiệt, không thể thực hiện được bước nhảy siêu quang tốc, càng không thể bay trở lại Liên minh.”
“Vậy phải làm thế nào đây?” Rebecca vội la lên.
“Chúng ta có thể tìm một trạm không gian nào đó ở gần đây.” Cô nhớ quân Liên
minh và Lính đánh thuê đều thiết lập một trạm không gian gần dải đá
khổng lồ. Trong đó, trạm không gian của Lính đánh thuê được giấu khá kĩ, cô tin chắc Trùng tộc nhất định sẽ không thể phát hiện ra nơi này. Cô
cũng là trông chờ vào điểm này mà ra quyết định cướp lại phi thuyền.
Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tô Di nói: “Nhưng vấn đề còn nguy cấp hơn việc hết nhiên liệu chính là...”
“Tít! Tít! Tít!” Màn hình radar trên bảng điều khiển chợt truyền đến tiếng
báo động khẩn cấp. Tô Di vừa cúi đầu nhìn, liền thấy ba vật thể đang bay lại gần.
Đương lúc mọi người hoảng sợ, Tô Di tập trung tinh
thần, nhìn chằm chằm dải đá khổng lồ trước mặt, nói vào loa truyền tin,
thông báo tới toàn phi thuyền: “Các vị, tôi là cơ trưởng, xin các vị chú ý ngồi vững! Truy binh của Trùng tộc đang tới gần!”
Trước dãy đá khổng lồ hùng vĩ trong khoảng không tối đen như mực, ba chiếc phi
thuyền màu đỏ của Trùng tộc cùng tiến tới truy kích. Tô Di lái phi
thuyền xung trận tiên phong, lật nghiêng rồi đánh vòng một đường đẹp
mắt, nhanh chóng vọt vào dãy đá khổng lồ cát bụi mịt mờ.