Mèo Hoang

Chương 47 : Tia chớp màu đen

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Hai mươi chiếc Báo

Săn như một đàn kiến đen, yên lặng đỗ sát vào khe hở nhỏ của phiến đá

khổng lồ. Nếu không tới gần quan sát thì căn bản không thể phát hiện ra

sự tồn tại của bọn họ.



Ly Tử bất động giống như một pho tượng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, bình tĩnh, nắm chặt cần điều khiển của Báo Săn. Giữ vững tư thế đó chừng mười phút, cô khẽ vặn mình một cái rồi nhỏ

giọng nói qua tần số truyền tin nội bộ: “Nhị Cầu, anh còn tâm nguyện gì

chưa hoàn thành không?”



Một lát sau, giọng nói của Nhị Cầu mới

truyền tới, tựa hồ chưa bao giờ hắn lại nghiêm túc đến thế: “Tiếc nuối

ư? Anh đây còn chưa được ngủ với cô.”



“… Đi chết đi!”



“Hai tên ngốc nghếch này, câm miệng lại cho tôi!” Lần này là giọng nói uy

nghiêm của Thiếu tá Y Đại truyền đến. Vì thế mà tần số truyền tin lần

nữa khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.



Ly Tử cảm thấy vô cùng ngột ngạt.



Lúc chiến tranh bùng phát, hai người đang làm nhiệm vụ ở gần dải đá khổng

lồ, nhanh trí thoát khỏi sự tuần tra đột kích của đội biên phòng Trùng

tộc nhưng lại đụng phải quân tiên phong Lính đánh thuê bí mật nằm vùng ở đây. Bọn họ cùng Báo Săn của mình nghiễm nhiên bị trưng dụng, tuân theo tất thảy mọi sự chỉ huy của Thiếu tá, kể cả kêu bọn họ đi làm quân tiên phong.



Nhưng ngoài cảm giác buồn bực, bọn họ vẫn cảm thấy vô

cùng thoải mái. Làm một lính đánh thuê luôn luôn cận kề cái chết, chỉ

cần chết một cách vinh quang, chết cho ra chết, không làm Ngài chỉ huy

và mọi người thất vọng thì chẳng còn gì để tiếc nuối. Chỉ là không biết

Tô Di kia sao rồi. Ly Tử cảm thấy mình có chút nhớ nhung cô. Nhưng cô

đang ớ bên cạnh Ngài chỉ huy, sao có thể xảy ra chuyện được chứ? Cô ta

cảm thấy, người với người, số mệnh đúng là không ai giống ai.



Ly

Từ buồn chán nhìn dãy đá khổng lồ gần như choán hết tầm nhìn trước mặt,

cô không rõ nha đầu Tô Di kia sao có thể thích một cảnh vật vũ trụ xấu

xí đến vậy? Nhưng cô lại có vẻ rất quen thuộc dải đá khổng lồ này, nếu

giờ cô mà ở đây, chỉ e là phi thuyền của Trùng tộc có nhiều gấp mười lần đi chăng nữa cũng sẽ bị cô quay vòng vòng.



Đang suy nghĩ miên man thì giọng nói lạnh lùng của người điều khiển máy bay trinh sát vang lên bên tai: “Có biến rồi!”



Mọi người lập tức tập trung tinh thần, bây giờ là thời khắc quan trọng

nhất, ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố, nếu không, công sức hai ngày

hai đêm ẩn nấp của bọn họ sẽ thất bại thảm hại.



Một trận rú rít

như ma quỷ xẹt qua trước mặt bọn họ! Là một chiếc phi thuyền của Trùng

tộc đang bay với vận tốc cực nhanh trong dòng khí lưu vẩn đục của dải đá khổng lồ. Trong lòng mọi người căng thẳng cực độ, không biết Trùng tộc

có phát hiện ra bọn họ đang ẩn nấp ở đây hay không.



Trong nháy

mắt, có ba chiếc phi thuyền bám sát theo chiếc phi thuyền đầu tiên, cùng tiến về phía sâu nhất của dải đá khổng lồ. Nhưng ngoài dự liệu của mọi

người, chiếc phi thuyền đầu tiên bỗng nhiên dừng lại ở phía ngoài khối

đá rồi xoay lại một trăm tám mươi độ, quay đầu hướng thẳng về phía ba

chiếc phi thuyền kia.



Hai bên tập trung giao chiến, đạn pháo bắn

vào những phiến đá đen bao xung quanh, bắn ra những tia lửa đỏ rực rồi

trong nháy mắt, phiến đá vỡ tan tành. Bọn họ đương nhiên là đang đối

chiến. Hơn nữa, thực lực hai bên cách xa nhau như vậy, chiếc phi thuyền

Trùng tộc đầu tiên như có thần linh phù trợ, giống hệt một tia sét màu

đỏ nhạy bén, tránh thoát được tất cả các làn đạn pháo! Mà khi bóng dáng

nó lẩn vào một phiến đá khác, hai chiếc phi thuyền Trùng tộc phía sau

bốc khói dày đặc rồi rơi thẳng vào một phiến đá khổng lồ, nổ tan tành.
Mọi người tại Trung tâm chỉ huy tác chiến thấy

Ngài chỉ huy trầm mặc trong giây lát, sau đó từ từ bình tĩnh nói: “Các

bạn là vinh quang của Lính đánh thuê. Sau ngày hôm nay, toàn quân sẽ đều nhớ đến sự oai hùng, anh dũng của các bạn. Liên minh và toàn bộ nhân

loại cũng sẽ cảm tạ sự cống hiến của các bạn.



Tên của các bạn sẽ

được khắc trên bia tưởng niệm đặt tại tinh cầu Thiên Không. Người nhà

của các bạn sẽ nhận được nguồn trợ cấp và chăm sóc tối ưu nhất. Hôm nay, các bạn dấn thân vào mạo hiểm, cũng giống như việc chém đứt chân tay

tôi, giết chết người thân của tôi.



Tôi đại diện cho tất cả đồng

sự Lính đánh thuê xin thề sẽ lấy máu và sự thất bại toàn diện của Trùng

tộc để báo đáp hành động dũng cảm, anh hùng của các bạn.”



Cho dù Y Đại tính cách kiên cường, bất khuất, cưng rắn như sắt thép là thế mà

sau khi nghe xong những lời này của Sĩ quan chỉ huy, viền mắt cũng đỏ

hoe. Ở một nơi xa xôi trong dải đá khổng lồ, anh ta bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía tinh hệ của quân Liên minh, kính cẩn cúi chào theo lễ

nghi quân đội.



“Ngài chi huy! Chúng tôi xin đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”



“Anh tên là gì?” Mạnh Hi Tông lẳng lặng nói. “Hãy để mười vạn lính đánh thuê ghi nhớ tên của vị Thiêu tá đã tình nguyện mang theo quân của mình,

nguyện hy sinh vì hạnh phúc nhân loại.”



“Tôi tên Y Đại, Thiếu tá

Lâm Á! Biệt danh là Răng Hô!” Giọng cười trầm thấp mang theo vài phần

chua xót của Y Đại vang vọng trong tần số truyền tin. “Khang Dương Khê,

cô là đồ đàn bà thối, đặt cho tôi cái biệt danh gớm ghiếc như vậy! Sau

này, đừng bắt nạt người đàn ông nào khác nữa đấy!”



Trong băng tần tĩnh lặng như tờ, trên một chiến hạm nào đó, một nữ sĩ quan kỹ thuật

mặt đầy nước mắt, che miệng để không khóc nấc lên thành tiếng.



“Tôi là Thiếu úy An Ngưng Đồng, biệt danh Tây Phong, phụ lái cho Thiếu tá.”

Viên sĩ quan truyền tin bên cạnh Y Đại nói với giọng rất nhẹ nhàng.

“Được chết vì Ngài chỉ huy, tôi rất lấy làm vinh hạnh, đồng thời không

cảm thấy áp lực chút nào, cảm ơn tất cả mọi người!”



Rất nhiều người thoải mái cười ồ lên vì lời nói của viên sĩ quan trẻ tuổi này.



“Tôi là Thượng úy Triệu Trừng…”



“Tôi là Trung úy Lâm Kỳ...”



“Tôi là Bạch An An, biệt danh Ly Tử...”



“Tôi là Nhị Cầu, biệt danh Nhị Cầu…”







Sau khi hai mươi lăm viên sĩ quan tự giới thiệu xong, sĩ quan truyền tin ra dấu tay với Mạnh Hi Tông, ý nói là còn một người nữa vừa gia nhập tiểu

đội.



Mạnh Hi Tông nói với giọng trầm tĩnh: “Nói tên của cậu đi, sĩ quan.”



Hoàn toàn không giống với sự kích động của những người khác, trong tần số

truyền tin yên lặng hồi lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu của

một ai đó, tựa hồ đang cố gắng đè nén những cảm xúc đang xao động trong

lòng mình.



Mãi cho đến khi tất cả mọi người đều có chút nghi

hoặc, người này rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh, một giọng nói

trong trẻo vang lên: “Tôi là Tô Di, biệt danh Mèo Hoang.”