Mèo Hoang

Chương 48 : Cái chết lặng lẽ

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trong mấy ngày lưu

vong này, Tô Di đã từng nhiều lần nghĩ tới cảnh tượng khi cô gặp lại

Mạnh Hi Tông. Bất luận là lúc tuyệt vọng khi bị coi là nô lệ hay lúc vui mừng khi cướp được phi thuyền, đẩy lùi được đội quân truy binh của

Trùng tộc, trong đầu cô chỉ hiện lên hình bóng của Mạnh Hi Tông, bên tai luôn vang lên giọng nói trầm ấm, nồng nàn của anh. Không biết bắt đầu

từ khi nào, anh đã trở thành động lực giúp cô chạy trốn.



Cô từng

nghĩ, lúc liên lạc được với anh, thậm chí một ngày nào đó khi gặp lại,

vẻ mặt anh sẽ vẫn nhàn nhạt như thế. Có lẽ anh sẽ nói: “Em giỏi lắm!

Nhưng cứ ở bên tôi đi, đừng lung tung nữa!” Nhưng khi đó, trong ánh mắt

sâu thẳm, thâm trầm của anh nhất định cũng sẽ có nét cười không thể kiềm chế được.



Song, cũng không phải giống như lúc này, hai người

cách xa nhau đến mấy hành tinh, cách nhau cả mười vạn lính đánh thuê,

anh là Sĩ quan chỉ huy, cô là phi công, bọn họ không thể nói được gì.

Chỉ có chiếc mũ bảo hộ lạnh như băng dán chặt vào đôi gò má nóng bừng

của cô, nhắc nhở cô đã sắp đến giờ tử chiến. Dãy đá khổng lồ im lìm

trước mắt nói cho cô biết tất thảy đều không phải chỉ là một cơn ác

mộng.



Bọn họ thậm chí còn chưa được gặp lại đã phải rơi vào cảnh sinh ly tử biệt.



Cô hiểu rõ, anh cũng hiểu thấu.



Từ Hạm trưởng đến những sĩ quan bình thường, phàm là những người biết mối

quan hệ giữa họ, cũng đều thấu hiểu. Vào thời khắc này, trước mặt mười

vạn binh lính, trước tình cảnh vài phút nữa thôi đội quân cảm tử sẽ chấp hành nhiệm vụ quan trọng cho cuộc đại quyết chiến... dù là ai thì cũng

không thể mở miệng nói một lời.



Không thể nói cô là người phụ nữ của Ngài chỉ huy nên có thể được miễn tham gia nhiệm vụ?



Không thể nói cô nhất định phải ở lại nơi này, vì ít nhiều cô đã thu hút Trùng tộc mò tới, cô ở lại thì có ích gì kia chứ?



Trong lúc hai chủng tộc quyết chiến, trong thời khắc tổn vong của mấy triệu

con người, việc cô là người phụ nữ của ai đã chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi vì cả tiểu đội Tia chớp đen, cho đến hàng ngàn hàng vạn quân lính

đều sẽ phải bước đi trên con đuờng này. Chỉ là cô tiên phong đi trước

một bước mà thôi.



Mà trên pháo đài vũ trụ Minh Long lúc này, Mạnh Hi Tông lần nữa lại được nghe giọng nói dịu dàng, quen thuộc kia vang

vọng lại một cách chân thật, tựa tiếng sét câm lặng chiếu sáng góc khuất của nỗi đau yên ắng đã sớm bị anh đè nén tận sâu trong tâm khảm. Chưa

bao giờ trong lòng anh lại có cảm giác vui buồn lẫn lộn như lúc này. Cô

còn sống, cô thực sự còn sống!



Cả Liên minh chìm trong khói bom

lửa đạn cũng không thể khiến cô bỏ mạng; trở thành tù binh của Trùng tộc nhưng không vì thế mà cô chịu khuất phục, cướp lại được một chiếc phi

thuyền, cứu mấy trăm con người, trốn thoát sự truy kích của quân địch.

Mà thời khắc này, cô lại nghiễm nhiên nằm trong đội quân của anh, đảm

nhận chỉ thị tối cao, thuộc đội quân tiên phong chỉ được phép thắng,

không cho phép thất bại.



Anh chỉ cảm thấy giọng nói cố gắng tiết

chế, giả vờ trấn tĩnh kia cứ như thể một cây kim sắc nhọn, ghim sâu vào

khiến trái tim anh bỗng nhiên co thắt đau đớn. Anh không sao đè nén nổi

nỗi nhớ nhung gương mặt nhỏ nhắn, những đầu ngón tay ấm áp mơn trớn và

ánh mắt ngượng ngùng của cô mỗi đêm rúc vào trong lòng anh, còn cả hình

ảnh khi cô rời đi ngày hôm đó, đôi mắt ấy còn dịu dàng, sáng trong hơn

cả ánh sao trời.



Sau đó, anh lại nghe thấy hơi thở của mình có

chút gấp gáp, rõ ràng là ở ngay đầu mũi và trong lồng ngực nhưng cứ như

được truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó. Tựa hồ thông qua tần số truyền tin, muốn cùng người phụ nữ đang ở dãy đá khổng lồ xa xôi kia hòa chung nhịp thở.
rơi xuống, bằng giọng nói bình tĩnh, lời lẽ ngắn gọn nhất, anh ta đã

gắng sức báo cáo tin tức này cho tổng bộ.



“Ngài chỉ huy, tấn công thôi!”



Đúng lúc giọng nói của Y Đại nhẹ nhàng vang lên trong tần số truyền tin thì

trong Trung tâm chỉ huy tác chiến cũng không có ai lên tiếng hoan hô

chúc mừng như những chiến dịch trước đây. Bởi vì lúc Y Đại đang báo cáo, đường truyền chợt mất tín hiệu, mọi vật trở về đúng trạng thái im lìm

vốn có.



“Nhảy!” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạnh Hi

Tông vang vọng trong tần số truyền tin. Anh vẫn không hề nhúc nhích,

đứng thẳng trước đài chỉ huy tác chiến, trên gương mặt anh tuấn vẫn giữ

nguyên sự trầm ổn, nghiêm nghị.



Các Hạm trưởng đã đợi từ rất lâu

đều lập tức ra lệnh, những sĩ quan hậu cần mặt đất chạy qua chạy lại,

các phi công xếp thành hàng dài, đứng trên boong thuyền chực chờ bước

lên máy bay chiến đấu. Hơn một trăm chiến hạm dốc toàn lực xuất kích,

trải qua hai lần liên tiếp thực hiện bước nhảy siêu quang tốc, bay thẳng tới bên ngoài tầng khí quyển của ba hành t*ng trùng tộc.



Chiến

tranh hết sức căng thẳng. Kể từ một khắc kia trở đi, Mạnh Hi Tông vẫn

đóng tại Trung tâm chỉ huy tác chiến, chưa lúc nào rời đi cũng không có

lấy một chút tươi tỉnh. Mọi người trên chiến hạm hiệu Minh Long này đều

biết, Ngài chỉ huy đã đưa người phụ nữ mà mình yêu thương nhất vào đội

quân tiên phong.



Trái tim của anh đã chết, chỉ có chiến tranh và máu tươi mới có thể giúp anh an tĩnh trở lại.



Hành tinh thứ nhất của Trùng tộc. Trên mặt đất.



Tô Di chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, mọi thứ xung quanh hiện lên trước mặt chỉ rặt một mảnh khói sáng đến gai người, khiến cô bất

giác chảy nước mắt. Cô nhìn thấy thi thể của phó lái nằm lù lù bên cạnh. Cô đưa tay qua, phát hiện cậu ta đã tắt thở. Trong lòng đau xót khôn

nguôi, cô rút khẩu súng lục, do dự một lát rồi bước ra khỏi khoang lái.



Trước mắt là một khu rừng trọc, bùn đất dưới chân đã bị đông lạnh, cứng ngắc. Cô đang đứng trên lãnh thổ của Trùng tộc, nhất thời chẳng biết phải

chạy trốn đi đâu. Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động cơ máy

bay. Trong lòng chợt trầm xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy

một chiếc phi thuyền chiến đấu loại nhỏ màu lam đang bay là là phía

trên, cách rừng cây chừng một trăm mét.



Cô bỏ chạy thục mạng!



“Pằng! Pằng! Pằng!” Tiếng súng máy trên bầu trời không chút lưu tình nã xuống, cô mới chạy được hơn mười mét, chợt nghe phía sau có tiếng “bùm” rất

lớn vang lên. Không cần quay đầu lại cũng biết xác chiếc Báo Săn đã bị

súng máy bắn trúng mà nổ tung.



Sóng xung kích cực đại như một cú

đấm mạnh mẽ khiến cô ngã sõng soài trên mặt đất. Mắt cô hoa lên, lỗ tai

cũng ù đi, không nghe được bất cứ thứ gì. Cô chẳng khác nào một người

vừa mù vừa điếc, gắng hết sức lực chạy về phía trước. Cũng may rừng cây

này có địa thế khá hiểm trở, cô rất nhanh đã chạy được tới một ngọn đồi, tránh xa khỏi tầm bắn của chiếc phi thuyền kia. Mà khi tầm mắt dần dần

thấy rõ, Tô Di nhìn lại con đường mình vừa chạy đến, cây cối và mặt đất

đã bị đạn pháo bắn thủng lỗ chỗ.



Cô biết mình không thể dừng lại, dọc theo đường mòn của ngọn đồi, xoay người tiếp tục chạy trốn. Đang đi được vài bước, cô liền trông thấy trên ngọn đồi, ba con côn trùng màu

đen vai vác súng, nhô cái đầu ra. Trái tim cô chợt run bắn, lập tức xoay người tìm đường khác, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy ngay bốn con côn trùng màu đen khác đang đứng lù lù ở nơi đó. Hiển nhiên đây là đội côn

trùng chịu trách nhiệm truy lùng trên mặt đất. Chúng đang bao vây cô ở

cự ly chưa đầy hai thước.