Mèo Hoang

Chương 49 : Màu đen

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Phía sau tầng mây trăng trắng bông bông trên bầu trời, mơ hồ có ánh sáng lấp lánh xuyên qua. Đó không phải là ánh mặt trời, ánh sáng này vừa êm dịu

lại vừa chớp nháy, từng tia từng tia chiếu qua bầu trời u ám, tạo thành

một dải lụa màu vàng kim trơn bóng.



Tô Di biết, đó chính là đội

quân loài người đang cùng đội quân Trùng tộc triển khai quyết chiến. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ không kích mặt đất, cô đã đoán được ra, loài

người chắc chắn sẽ đưa một lực lượng hùng hậu tới đánh úp lãnh thổ của

Trùng tộc.



Mạnh Hi Tông ở trên quỹ đạo bên ngoài hành tinh, ngang nhiên dẫn đầu đại quân, phát động công kích mạnh nhất. Nhận thức này

khiến cô tràn ngập ý chí muốn sống.



Khi rơi vào tay bọn Trùng

tộc, cô mới ý thức được anh đã ảnh hưởng tới cuộc sống của mình như thế

nào. Anh là người có không có gì không làm được, kiên cường và dũng

mãnh. Cô chưa bao giờ muốn sống phụ thuộc vào đàn ông, thế nhưng người

đàn ông ngang ngược, bá đạo và cố chấp này lại khiến cô dần quen với

cuộc sống dựa dẫm vào anh. Cô đã từng không cam tâm, vậy mà bây giờ mới

phát hiện ra, sự trói buộc này thực ra cũng rất đỗi ngọt ngào. Kỳ thực,

anh chưa bao giờ hạn chế cô mà ngược lại, anh cho cô sự tự do nhiều nhất có thể.



Giờ phút này, cô bị bảy con côn trùng tay lăm lăm vũ khí bao vây trên lãnh thổ Trùng tộc, trong tay chỉ có duy nhất một khẩu

súng lục. Cô có thể nhanh tay giết chết được một, hai con nhưng kết cục

nhất định sẽ bị những con còn lại giết chết một cách thảm thương hơn.

Đám côn trùng trầm mặc, nhích từng chút một tới gần cô. Con dẫn đầu cao

lớn, uy phong nhất, nhiều chân của nó đã bị thoái hóa, chỉ có hai chi

dưới là vẫn cường tráng như những con mãnh thú, trên đó còn có những

chiếc xúc tua màu đen sắc nhọn.



Tô Di hít sâu một hơi, sau giây

phút đấu tranh nội tâm ngắn ngủi, cô chậm rãi giơ hai tay lên, khẩu súng lập tức rơi xuống đất. Bọn chúng sẽ làm gì cô đây? Giết cô? Ăn thịt cô? Hay bắt cô làm tù binh? Cô lúc này chỉ có thể ôm hy vọng bị bắt làm tù

binh mà thôi. Nhưng nhìn cô mặc quân phục thế này, ai cũng có thể đoán

ra cô thuộc đội không kích mặt đất. Bọn chúng sẽ bỏ qua cho cô sao?



Tựa hồ có chút kinh ngạc với sự phối hợp của cô, tên côn trùng dẫn đầu nói

một câu gì đó bằng ngôn ngữ riêng của Trùng tộc, ngay lập tức, phía sau

Tô Di có một con côn trùng bò tới, nhặt khẩu súng của cô lên rồi lùi về.



“Phập!” Tiếng một thứ gì đó cắm ngập vào da thịt, Tô Di hét lên một tiếng, đùi

phải dấy lên cơn đau nhức rồi gần như bị tê liệt. Hai tay cô nắm chặt

vết thương ở bắp đùi đang không ngừng phun máu, quỳ một gối xuống rồi

ngã khuỵu. Một chiếc xúc tua màu đen cứng, sắc trườn qua bắp đùi rồi cư

thế đâm thẳng vào chân cô. Cô nhìn máu thịt mình dính trên xúc tua của

con côn trùng, chỉ cảm thấy đau đớn muốn ngất đi. Nhưng cảm giác đau đớn hơn vẫn chờ cô ở phía sau.



Một dị vật được đưa vào cơ thể cô,

một chút rồi lại nhả ra, lần thứ hai cọ xát đã cắt đứt da thịt. Tô Di

cảm nhận cơn đau thấu xương dần dần lan tỏa khắp cơ thể, trong nháy mắt, cô đổ ập xuống đất, cả người tê liệt, nằm bất động, còn cái chân bị
bó vết thương trên chân. Cô nhìn lại cái chân máu thịt bầy nhầy của

mình, cứ cảm thấy nó giống như đã chết.



Sau khi xử lý xong vết

thương, cô mới tĩnh tâm trở lại. Sau đó, cô nhìn lướt qua những thiết bị trong xe, khóa cửa kĩ càng, mở hệ thống sưởi rồi lại tìm được một ít

thức ăn và nước uống ở hàng ghế phía sau. Cũng không quan tâm bên trong

là thứ gì, cô cứ ăn như hổ đói. Sau đó, cô lợi dụng bóng đêm, lái chiếc

xe dọc theo con đường cái, cứ như vậy không có đích đến.



Trời dần sáng rõ, lần nữa hiện ra một mảng trắng nhạt nhòa ảm đạm, những tia

sáng đứt đoạn lóe trên bầu trời kia cũng tạm ngừng. Tô Di không biết

chiến tranh đã kết thúc hay mới chỉ tạm đình chiến. Cô lái xe cả đêm,

chỉ dừng lại chỗ rừng cây hai, ba tiếng rồi lại lập tức đi tiếp về phía

trước. Cô muốn tìm một chiếc máy bay, mặc dù biết là rất khó, nhưng bây

giờ cô đã có xe, lại có vũ khí, lợi dụng lúc đêm tối chắc sẽ có nhiều cơ hội hơn.



Nhưng trời không chiều lòng người. Cô đã lái xe suốt

đêm, thậm chí đến cả một vùng đồng bằng trống trải, nhưng ngoại trừ gặp

thêm mấy chiếc xe việt dã của Trùng tộc nữa thì không tìm thấy bóng dáng của bất kỳ chiếc máy bay nào. Cô che hai chiếc xúc tu trên cánh cửa xe

rồi lại khoác lên người bộ quân phục của Trùng tộc tìm được ở hàng ghế

sau, cúi người thật thấp, cả đường đi không gây bất kỳ sự chú ý nào.



Đường cái dần rộng thêm ra, dọc theo mặt đường cứng rắn và đóng băng, Tô Di

thấy cách nơi này khoảng chừng vài cây số có một tòa kiến trúc, thậm chí còn có những cột khói dày đặc đang cuồn cuộn bốc lên. Thoạt nhìn trông

giống một nhà xưởng. Sau đó, cô bỗng nhiên nhìn thấy có vài chiếc máy

bay hạ cánh xuống nơi đó. Cô dừng xe, cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ đối

sách. Làm sao để cướp được một chiếc máy bay đây? Sau đó, làm sao đánh

lạc hướng đám truy binh dưới mặt đất để bay lên bầu trời?



Đúng

lúc này, phía sau bỗng truyền đến tiếng động. Tô Di rụt lại tại chỗ, cầm chắc khẩu súng tự động. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy hai con

côn trùng đang bò tới từ con đường cái phía sau.



Có nên giết bọn chúng không?



Đang mải suy nghĩ, Tô Di bỗng thấy phía sau bọn chúng loáng thoáng xuất hiện hơn mười bóng người. Là con người ư?



Những người đó đa số đều là những thanh niên trai tráng, người nào người nấy

đầu tóc rối bù, sắc mặt tái mét, đôi môi lạnh đến độ tím tái, hai tay ôm đầu, xếp thành một đội đi theo sau lũ côn trùng, lẳng lặng đi qua xe

của Tô Di. Cấp bậc của chúng hình như hơi thấp, vì thế lúc đi qua cô,

chúng còn dừng lại chào một tiếng. Tô Di không chút do dự, đợi toàn bộ

đội ngũ của chúng đã đi lên trước mũi xe, cô rút khẩu súng lục nhắm

trúng hai con côn trùng đi sau cùng.



Sau mấy tiếng “Pằng! Pằng!

Pằng!”, cô hét lên: “Nằm xuống!” Sau đó vác súng tự động lên, chĩa vào

hai con côn trùng đi phía trước, bắn tới tấp.