Mèo Hoang

Chương 50 : Con dao của Chu thiếu

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tại trạm không gian, bên ngoài hành t*ng trùng tộc.



Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn bản đồ phân bố binh lực trên tinh hệ, hàng mày đen nhíu chặt, ánh mắt hết sức chuyên chú. Chỉ là trên cằm đã lún phún râu

cùng quầng thâm nhàn nhạt phía dưới bọng mắt cho thấy anh đã liên tục

gắng sức trong thời gian rất dài. Đứng sau lưng anh là những viên sĩ

quan cũng đã sức cùng lực kiệt. Có người tựa lưng vào ghế, chưa đến một

phút đồng hồ đã rơi vào trạng thái mê man ngắn ngủi. Có người liên tục

uống cà phê, vẫn đang gắng sức phân tích số liệu binh lực của quân địch. Trong vòng mười sáu tiếng đồng hồ, ba lần tấn công chính diện. Lấy binh lực của mình Lính đánh thuê khiêu chiến với cả một chủng tộc, áp lực

đến mức không có thời gian nghỉ ngơi và suy nghĩ những thứ khác. Hơn một trăm chiến hạm cỡ trung đã hao tổn quá nửa. Tuy thương vong bên phía

Trùng tộc lớn hơn nhiều so với bên Lính đánh thuê nhưng đối phương đường như không ngừng có lực lượng bổ sung tiếp viện. Nếu không phải quân

tiên phong đã phá hủy toàn bộ hệ thống phòng ngự mặt đất, đối phương

phải giữ lại một phần lực lượng thì họ chắc chắn sẽ còn gặp phải áp lực

về quân số lớn mạnh hơn nữa.



“Phía bên Liên minh tiến triển ra sao rồi?” Mạnh Hi Tông hỏi.



“Báo cáo Ngài chỉ huy, quân Liên minh đã đổ bộ lên hai tinh cầu kia, hai bên đang giao tranh quyền kiểm soát mặt đất một cách quyết liệt.” Viên sĩ

quan truyền tin đáp.



Mạnh Hi Tông không hỏi tiếp nữa. Lý Tích Trung thấp giọng nói: “Đã sắp đến thời gian mấu chốt trong kế hoạch rồi.”



Mạnh Hi Tông gật đầu, đúng lúc này, một viên sĩ quan kỹ thuật nhìn chằm chằm radar trên bảng điều khiển rồi đột nhiên xoay người, nói: “Ngài chỉ

huy, có bốn chiếc pháo đài vũ trụ của Trùng tộc đang tiến công.”



“Ngài chỉ huy, chúng ta có nên tạm thời lánh đi không?” Lý Tích Trung hỏi.



“Đánh!” Mặc Hi Tông nói với giọng âm trầm như nước. “Thu hút càng nhiều binh

lực của Trùng tộc thì càng nhanh thắng được trận chiến này.”



Cuộc giao tranh và phòng ngự oanh liệt bên ngoài vũ trụ một lần nữa được

triển khai. Đạn hạt nhân, đạn pháo nở rộ như pháo hoa giữa vũ trụ bao

la, bao vây ba tinh cầu Trùng tộc trong ánh sáng chớp nháy. Từng chiếc,

từng chiếc phi cơ chiến đấu màu đen, đỏ giống như hai đàn cá lúc nhúc

lướt qua nhau. Trong giây phút tấn công trực diện ngắn ngủi, vô số xác

máy bay và sinh mệnh tựa lá khô rơi rụng, cứ thế biến mất giữa vũ trụ

mịt mò.



Chiến dịch trên vũ trụ và dưới mặt đất hoàn toàn khác

biệt. Dù cho năng lượng được sử dụng trong chiến tranh đủ để hủy diệt

một tinh hệ nhưng tất thảy mọi thứ ở đây đều vô cùng yên tĩnh và vắng

lặng. Trong chân không vũ trụ, từng chiếc, từng chiếc chiến hạm trầm mặc mà vững vàng bay lượn, tất cả vì niềm tin kiên định trong lòng mỗi

người, đó chính là sự tổn vong và khát vọng tự do của chủng tộc.



Trên mặt đất, hành tinh thứ nhất của Trùng tộc.



Lúc này đã là tám giờ sáng, trại tập trung phía tây nằm ớ một dãy núi nhỏ

bé và thấp lè tè, nhìn từ xa, trông giống hệt một con rồng đang ngủ

đông. Khu dân cư của Trùng tộc được xây dựng dọc theo sườn núi, hướng về phía mặt tròi mọc, kéo dài đến tận vùng đồng bằng.



Cuộc tập kích trên không ngày hôm qua đến giờ cơ bản đã lắng lại, chỉ có tốp năm tốp

ba loài người bị đám côn trùng xô đẩy từ đường cái trở lại trại tập

trung. Ánh sáng phía ngoài tầng mây lại tiếp tục lóe lên, khiến Tô Di

vững tâm hơn rất nhiều.



“Trung úy, tiếp theo nên làm thế nào?”



Tô Di quay đầu, nhìn mười mấy người thanh niên vừa được cô cứu thoát. Bọn

họ cầm vũ khí đoạt được từ tay đám binh lính Trùng tộc đã chết, đi theo

cô tới nơi này.



“Máy bay của chúng đỗ ở đâu vậy?” Tô Di hỏi.



Một người thanh niên nói: “Đêm qua, lúc tôi chạy trốn khỏi trại tập trung,

liền thấy hai chiếc máy bay đỗ ở mảnh đất trống tận cùng phía bắc. Có
Báo Săn và viên phi công bị bắt làm tù binh như bọn họ đã nói. Ngược

lại, người đàn ông trung niên cung cấp đầu mối kia lúc này lại nói rằng

ngày hôm qua ông ta không hề chạy trốn mà chỉ thấy Báo Săn bị một chiếc

xe khổng lồ lôi đi.



“Bọn họ bị đưa về phía Vương Thành.” Người đàn ông đó nói. “Không rõ nguyên do.”



“Ông chắc chắn đó là Vương Thành chứ?” Tô Di hỏi.



“Đúng vậy! Tuy tôi không biết chữ viết của Trùng tộc, thế nhưng cờ của Trùng tộc thì bất cứ ai cũng đều nhận ra.”



Đúng vậy, đối với lá cờ màu lam có in hình đôi mắt kép màu đen đó, bất luận

kẻ nào dù chỉ gặp một lần thôi cũng không thể quên được. Cặp mắt kia vừa đẹp, vừa dài, vừa nhỏ hơn so với mắt kép bình thường của Trùng tộc,

cũng lạnh lùng hơn bất cứ ánh mắt nào. Đó chính là ánh mắt của Nữ vương.



Thế nhưng, theo như bản đồ cô từng xem qua trước lúc phi hành, Vương Thành

cách nơi này khá xa, sao có thể điều xe trực tiếp qua lại được?



Nhất định không phải là Vương Thành. Vậy đó rốt cuộc là nơi nào?



Tô Di suy nghĩ một lát, vịn vào người Rebecca, đi tới bên cạnh Carlo nửa

sống nửa chết nằm đó, cúi đầu hỏi: “Sao anh lại khinh nhờn thi thể của

Trùng tộc vậy?”



Mặt của Carlo đều bị mái tóc rối bời che kín, cằm lún phún râu ria. “Chẳng phải cô đều đã nhìn thấy rồi sao? Vì trong dải đá khổng lồ đó chẳng có gì để tiêu khiển cả...”



Tô Di nhớ lại đống thịt nát mà đám côn trùng phẫn nộ ném xuống đó, bất giác hiểu ra.



Chờ một chút, Carlo Chu...



Chu?



Không thể nào, sao có thể trùng hợp như vậy?



Nhớ lại những tin đồn về anh ta, cô bỗng sinh lòng ác cảm. Nhưng có thể

chơi dao đến mức tuyệt diệu như thế, trong lúc nguy cơ trùng trùng, lại

có hứng thú giải phẫu thi thể Trùng tộc, không phải Chu thiếu gia thì

còn là ai được nữa?



Nhưng cô lại không lập tức cảm thấy ghê tởm

người đàn ông này. Từ thực tế mà nói, nếu như không gặp anh ta, con

đường tìm kiếm sự sống của cô ắt hẳn đã gặp phải rất nhiều gian nan. Cô

giơ tay vỗ vỗ bả vai anh ta, sửa lại lời nói: “Chu thiếu gia, nếu lúc

Trùng tộc lại trở lại xâm chiếm, xin anh hãy cứ mổ xẻ tất cả bọn chúng.

Ngoài ra, năm trăm con người ở đây đều là của tôi, anh không được đụng

vào ai đâu đấy!”



Carlo - Chu thiếu gia dường như không hề cảm

thấy kinh ngạc đối với việc cô có thể đoán ra thân phận thật của mình,

dửng dưng nói: “Bây giờ tôi cũng chẳng còn sức nữa... Cô muốn tôi làm

cái gì?”



Người đàn ông thông minh, anh tuấn, luôn thích làm theo ý mình này thực sự là tên biến thái, thích ngược đãi, thích giải phẫu cơ

thể phụ nữ kia ư? Tô Di để ý, nhắc nhở bản thân phải đề phòng anh ta

hơn, đồng thời cũng nhắc nhở Rebecca theo dõi anh ta sát sao.



Nhưng thời khắc này, cô tin rằng anh ta mới chính là người khiến Trùng tộc sợ hãi nhất. Cô chỉ tay vào năm con côn trùng đang quỳ dưới mặt đất kia,

nói: “Cầm dao của anh lên, làm dáng một chút, bọn chúng sợ anh muốn

chết. Tôi phải khiến chúng nói cho tôi biết, cộng sự của tôi và phi cơ

chiến đấu đã bị đưa đi đâu.”



Chu thiếu gia “hừ” một tiếng, ánh dao trong tay chợt lóe lên. “Kéo chúng nó lại đây!”