Mèo Hoang
Chương 51 : Người đàn ông đó
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Tô Di còn đang nghĩ,
trong tình huống ngôn ngữ bất đồng thì phải bức cung như thế nào, ai ngờ khi năm con côn trùng bị ném tới trước mặt Carlo, anh ta lập tức giơ
tay lên, đâm mấy nhát dao vào người một con, khiến nó đau đớn, la hét
cuồng loạn. Sau đó, anh ta thở hổn hển, mỉm cười, dùng ngôn ngữ Trùng
tộc, “chit chit chi chi” nói chuyện với chúng.
Tô Di không khỏi
nhìn anh ta với con mắt khác trước. Người đàn ông này là bác sĩ, còn là
một kẻ buôn bán vũ khí, thậm chí còn thông thạo ngôn ngữ Trùng tộc. Chỉ
tiếc, anh ta lại là một tên biến thái.
Mấy phút sau, thể lực của
Chu thiếu gia cũng đã không chống đỡ, vẻ mặt anh ta tái nhợt, nghiêm túc nói với Tô Di: “Cô qua đây, tôi nói cho cô biết lời khai của bọn
chúng.”
Tô Di không chút nghi ngờ anh ta, cúi đầu tới gần. Ai
ngờ, Chu thiếu gia một giây trước còn sống dở chết dở, lúc này bỗng mạnh mẽ như rồng như hổ, kéo lấy cổ áo của cô, miệng tràn đầy máu tanh hôn
lung tung lên mặt cô một hồi.
Tô Di nhanh chóng đẩy anh ta ra.
Rebecca cùng mọi người đứng xung quanh hết sức kinh ngạc, chỉ biết trợn
mắt há mồm nhìn bọn họ. Chu thiếu gia cười hềnh hệch, nói: “Nếm thử một
chút, xem người đàn bà của Mạnh Hi Tông có mùi vị thế nào.”
Tô Di nhìn anh ta chằm chằm, ra sức lau hết vết nước dãi đầy mùi máu tươi
dính trên khuôn mặt mình. Anh ta lại làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy
ra, thản nhiên nói: “Cách đây mười kilômét về hướng bắc có một thung
lũng, trong đó có một tên tai to mặt lớn của Trùng tộc. Cộng sự của cô
và máy bay chiến đấu đều đã được chuyển tới đó.”
Nửa giờ sau.
Tô Di không biết rằng, ở một nơi cách trại tập trung không xa lại có một
mảnh đất xinh đẹp đến vậy. Có lẽ do khí hậu tốt nên núi non nơi này xanh biếc một màu, tựa như mùa xuân vẫn đang ở nơi đây. Phía dưới thung lũng có một con suối chảy róc rách, nước suối trong veo đến độ có thể nhìn
thấy vài chú cá đang bơi lội. So với trận chiến kịch liệt trên bầu trời
và cảnh hỗn loạn dưới mặt đất, nơi đây yên tĩnh như thể thiên đường.
Trên đường bọn họ tới đây, dọc con đường cái không ngừng có xe của Trùng tộc đi qua, chứng tỏ cuộc chiến trên không vẫn ác liệt như cũ. Tô Di mang
theo khoảng mười người, bao gồm cả Rebecca và Chu thiếu gia. Vì Rebecca
là bác sĩ, nếu như có thương vong thì còn có thể cứu chữa kịp thời. Còn
Chu thiếu gia là do anh ta kiên quyết tỏ vẻ mình có thể đi, không chịu
để Tô Di bỏ lại. Cũng may là lái xe thẳng một lèo, lúc xuống xe, anh ta
được người khác đỡ nên cũng không gây ra cản trở gì.
Đoàn người
đi dọc theo sườn núi, chậm rãi dò xét xung quanh. Dọc đường có rất nhiều suối nước nóng bốc hơi nghi ngút, không thấy bất cứ bóng người nào,
cũng không có Trùng tộc. Trong lòng mọi người cảm thán không thôi. Nơi
này có lẽ là vùng đất trù phú nhất của Trùng tộc, rốt cuộc là nhân vật
tầm cỡ nào đang ở đây?
Tô Di kinh hãi, tại sao Nữ vương lại mò tới đây? Chẳng phải ả nên ở ngoài
vũ trụ chỉ huy chiến đấu sao? Đường đường là một Nữ vương, người thống
trị cả ba hành tinh, giữa lúc chiến sự kịch liệt lại có thời gian rảnh
rỗi tới nơi hẻo lánh này để gặp Lăng Tranh?
Hay là... chiến sự đã có biến chuyển gì rồi? Trong lòng Tô Di hết sức căng thẳng.
“Em trốn vào phòng tôi nhanh lên, khóa chặt cửa, đóng kĩ các cửa sổ lại, cô ta có thể ngửi thấy mùi hương của em đấy!” Lăng Tranh dẫn cô đi về phía gian phòng của mình. Bàn tay anh ta chuyển động rất nhanh, tựa như vẫn
có thể nhìn thấy, lập tức lấy được khẩu súng trong tay cô.
“Bất luận như thế nào cũng không được mở cửa.” Anh ta dặn dò.
Tô Di khẽ cắn môi, lập tức ra ám hiệu với cộng sự đang ló đầu qua khe cửa
sổ thăm dò rồi xách theo thùng nhiên liệu, chạy thẳng vào trong phòng.
Ngoài cửa nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân cực kỳ đều đặn và dày đặc,
có vẻ như rất đông người đang đến. Một lát sau, có tiếng bước chân khe
khẽ vang lên ngoài cửa. Không giống nhịp bước nặng nề của Trùng tộc,
tiếng chân này rất nhẹ nhàng, ung dung, nghe giống như bước chân loài
người vậy.
Tô Di không dám nhìn ra phía cửa sổ thăm dò, sợ bị
phát hiện chỉ dựa sát vào vách tường, vội vã liếc nhìn ra ngoài, liền
thấy trên khoảnh đất trống ngoài gian nhà, đứng chật cứng những con
vương trùng, ước chừng sơ qua cũng có trên trăm con. Tất thảy bọn chúng
đều quỳ rạp trên mặt đất, trên thân là bộ quân phục cận vệ màu xanh da
trời, vác vũ khí hạng nặng, giống như những chiếc xe tăng, sít sao bảo
vệ Nữ vương Trùng tộc.
Xong rồi, chạy không thoát rồi! Tô Di cắn
chặt răng. Nếu khứu giác của Trùng tộc nhạy bén thì mười mấy người ở bên ngoài kia sẽ trở thành mục tiêu sống của bọn chúng. Làm thế nào bây
giờ?
Nhưng đám vương trùng này tựa hồ đã được ra lệnh, không con
nào dám lập tức hành động. Cửa mở, có người bước vào trong. Đó là một
giọng nữ rất trầm ấm và êm dịu, ngôn ngữ loài người chuẩn đến khó tín,
thậm chí còn hơi mang giọng đặc trưng của tinh cầu Hy Vọng.
“Lăng khanh...” Giọng nói của ả nghe không rõ buồn vui. “Trẫm tới thăm khanh đây!”
Lăng Tranh không trả lời, tựa hồ đây đã là cách giao tiếp bấy lâu giữa hai
người. Tô Di chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng kinh hãi, không thể tưởng
tượng nổi ả Nữ vương này có diện mạo ra sao, dáng vẻ thế nào, tại sao
lại ôm lòng cố chấp đối với Lăng Tranh đến thế?
“Đây là lần thứ năm mươi hai trẫm hỏi khanh, khanh có bằng lòng làm Vương phu của trẫm hay không?”