Mèo Hoang

Chương 52 : Trốn chạy

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Đáp lại câu hỏi của Nữ vương chỉ là sự trầm mặc.



Tựa hồ đã quen với thái độ của Lăng Tranh, trong nhà vang lên tiếng bước

chân khe khẽ. Nữ vương thấy Y Đại và Ly Tử đang nằm sõng soài trên mặt

đất thì khẽ cười, nói: “Đây là quân tiên phong của loài người, khanh

muốn cứu bọn chúng ư? Khanh có biết như vậy là phản quốc không? Cho dù

khanh có là Vương phu của trẫm thì cũng không thể hành động như vậy!”



“Không hành hạ tù binh đến chết, đây vốn là đạo lý cơ bản trong chiến tranh.”

Lăng Tranh rốt cuộc cũng mở miệng. “Hơn nữa, tôi không phải là thần dân

của cô.”



“A... Cuộc tập kích trên không của đội quân này đã phá

hủy phân nửa hệ thống phòng ngự mặt đất của chủng tộc ta, dân chúng lại

càng thương vong vô số.” Giọng nói của Nữ vương rất kiên định và hùng

hồn. “Bọn chúng là tù binh chiến tranh, chết chẳng có gì đáng tiếc cả.”



Lăng Tranh lát sau mới nói: “Tôi muốn biết tình hình chiến tranh thế nào rồi?”



“Tình hình chiến tranh ư? Đơn giản thôi... Trẫm đã nắm giữ quyền khống chế

bầu trời.” Nữ vương chậm rãi nói: “Quân của Mạnh Hi Tông cô độc xâm nhập đã bị hao tổn quá nửa. Trong ngày hôm nay, đại quân của trầm sẽ lần nữa tiến đánh hành tinh của Liên minh, lần này, trẫm sẽ chiếm lĩnh toàn

bộ!”



Tô Di giật thót tim, lời nói đó của Nữ vương vô cùng trầm ổn và tự tin, khiến người khác không thể không tin tưởng điều đó thực sự

sẽ xảy ra. Nhưng muốn cô phải tin thế nào đây? Mạnh Hi Tông bại trận

thật ư? Là Nữ vương phô trương thanh thế hay Mạnh Hi Tông thực sự đã lâm vào cảnh nguy nan rồi?



Câu nói của Nữ vương tựa hồ cũng làm kích động Lăng Tranh, giọng nói bình tĩnh của anh ta rốt cuộc cũng có chút

gợn sóng: “Cô bây giờ sao lại xấu xa đến vậy! Người đàn bà coi mạng

người như cỏ rác như cô, chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”



“Khanh đã nói yêu trẫm.” Nữ vương lẳng lặng nói. “Trẫm sẽ nhớ câu nói đó suốt đời.”



Lăng Tranh bật cười một cách thê lương. “Nếu như lúc đó tôi biết cô là người của Trùng tộc, tôi thà chết vì trùng dịch cũng nhất quyết không để cô

cứu sống, càng không bao giờ coi cô là một người phụ nữ kiên cường, tốt

bụng. Lòng dạ cô thực sự quá ác độc, dù cho chiến tranh chỉ mang đến cái chết cho Trùng tộc các người, cũng không thể khiến các người dừng lại

hay sao?”



Lúc này, Nữ vương trầm mặc hồi lâu rồi mới nghiêm túc đáp lại: “Lăng Tranh, anh thừa biết tôi không phải là người vậy mà.”



Cô ta không tự xưng là “trẫm” nữa.



“Anh xem, bây giờ đã là đầu mùa hạ của hành tinh này so với mùa đông của

hành tinh Liên minh thì còn giá lạnh hơn nhiều. Anh có biết mùa đông năm ngoái, chủng tộc của tôi đã có bao nhiêu người chết cóng không? Là bốn

mươi lăm vạn dân đó! Hoàn cảnh sinh tồn của chúng tôi càng ngày càng

khắc nghiệt, thế mà nhiều lần chúng tôi kiến nghị các chủng tộc cùng

chung sống hòa bình nhưng đều bị loài người từ chối.


trưởng cận vệ để lại theo ý của Nữ vương, có cái này, bọn họ rốt cuộc

cũng có thể an toàn rời khỏi tinh cầu. Nhưng cái giá họ phải trả cho lần chạy trốn này chính là sự tự do của Lăng Tranh.



Hai chiếc Báo

Săn nghiêng ngả trên không, mảnh đất băng giá của Trùng tộc dần trở nên

xa xôi mù mịt. Bởi nguyên liệu không đủ để thực hiện bước nhảy siêu

quang tốc cho một quãng đường dài, đồng thời không rõ tình hình chiến

đấu bên ngoài vũ trụ ra sao, bọn họ chỉ có thể bay thẳng, rời khỏi tầng

khí quyển trước. Để tránh gặp phải quân Trùng tộc, bọn họ đã tháo lá cờ

treo trên nóc ngôi nhà nọ, gắn lên đầu Báo Săn, như vậy có lẽ sẽ giúp

ích được phần nào.



Nhưng bên ngoài hành tinh này lại yên tĩnh lạ

thường, chỉ bắt gặp hai chiếc chiến hạm cỡ trung của Trùng tộc. Sau khi

họ trình giấy phép, chúng ngờ vực thả họ đi. Ngược lại, phía dải đá

khổng lồ vẫn không ngừng sáng bừng lên ánh lửa của bom đạn chiến tranh.



"Minh Long, Minh Long, tôi thuộc tiểu đội Tia chớp đen đây!” Y Đại có chút kích động, cầm lấy bộ đàm, run giọng nói.



Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, trong kênh truyền tin truyền đến giọng nói nghi hoặc của sĩ quan thông tin: “Tiểu đội Tia chớp đen, tôi là Minh

Long đây! Nghe thầy giọng nói của các bạn, chúng tôi hết sức vui mừng!

Xin hãy báo cáo vị trí và thành viên của các bạn!”



Y Đại tựa hồ

nghĩ đến chuyện gì đó, đưa bộ đàm cho Tô Di. Tô Di tiếp nhận bộ đàm lạnh như băng, dường như có dòng nước ấm nóng trào lên viền mắt.



“Minh Long, chúng tôi có hai chiếc Báo Săn, ở tọa độ B25Z43 của tinh hệ,

ngoài tầng khí quyển hành tinh thứ nhất của Trùng tộc, thành viên gồm có Thiếu tá Y Đại, Thượng úy Ly Tử, Trung úy Tô Di và mười một người dân

thường khác. Mặt khác, dưới mặt đất vẫn còn mấy nghìn dân thường bị nhốt trong trại tập trung, yêu cầu quân đội tìm cách cứu viện.”



Một lát sau, bên kia rốt cuộc cũng vang lên giọng nói trầm ấm mà Tô Di vô cùng quen thuộc.



“Làm tốt lắm!” Anh nói rất từ tốn cũng thật mạnh mẽ. “Trở về đi, những việc khác giao cho chúng tôi.”



Mọi người có mặt trên Báo Săn đồng loạt hoan hô, trong tần số truyền tin

cũng truyền đến tiếng vỗ tay vang dội của các viên sĩ quan. Tô Di xúc

động chảy nước mắt, nắm chặt bộ đàm, nghẹn ngào không dứt. Người ở đầu

bên kia cứ như vậy lẳng lặng, trầm mặc mất mấy giây, tựa hồ có thể nghe

thấy tiếng thút thít khe khẽ của cô, có thể cảm nhận được những giọt

nước mắt nóng hổi lăn dài. Mà tất cả nỗi đau đớn, do dự, khổ sở và sợ

hãi cô gặp phải trong hai ngày ngắn ngủi kia dường như vì sự cảm thông,

dịu dàng trong tĩnh lặng của anh lúc này mà trở nên đáng giá và có ý

nghĩa hơn nhiều.



Một lát sau, giọng nói của anh lại lần nữa vang

lên: “Sĩ quan kỹ thuật sẽ dẫn đường cho các bạn. Mong sớm được gặp lại

mọi người.”