Mèo Hoang
Chương 53 : Người phụ nữ của anh
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Trong lúc cùng một viên sĩ quan kỹ thuật trao đổi, truyền số liệu, Tô Di biết được trận chiến giữa quân Lính đánh thuê và Trùng tộc đã dần chuyển qua vùng giáp ranh gần dải đá khổng lồ. Lúc này, mọi thứ xung quanh chỉ còn là một trận hỗn chiến, viên sĩ quan kỹ thuật bày tỏ sự áy náy khi không thể điều binh tới trợ giúp, đề nghị bên Tô Di áp sát vào một góc pháo
đài của Trùng tộc có binh lực tương đối yếu, anh ta sẽ điều hai chiếc
Báo Săn ở gần đó tới tiếp ứng ngay. Tô Di cùng mọi người đều tán thành
với lời đề nghị này, khởi động Báo Săn, lái về phía dải đá khổng lồ. Lúc đám người Tô Di trong lòng tràn ngập hy vọng bay về phía pháo đài vũ
trụ thì chiến hạm của Nữ vương cùng lúc đó cũng bay lên.
Lăng
Tranh lẳng lặng ngồi trên sofa, trầm mặc hồi lâu. Còn Nữ vương đứng
trước màn hình radar chỗ bảng điều khiển, nhanh chóng kiểm tra báo cáo
chiến đấu ở khắp nơi đưa về. Sau khi liên tiếp đưa ra những mệnh lệnh
ngắn gọn mà đanh thép, cô ta quay đầu nhìn Lăng Tranh, phát hiện anh ta
vẫn tiếp tục duy trì tư thế kháng cự trong câm lặng... mặc dù đã đồng ý
cùng Nữ vương quay về Vương Thành, làm vương phu của cô ta. Người đàn
ông này dường như đang vô cùng lo lắng về tình hình chiến sự, khiến cô
ta cảm thấy nhức đầu không yên.
Theo như viên sĩ quan truyền tin
vừa hồi báo, loài người đã cướp lại được quyền khống chế mặt đất ở hai
tinh cầu bị chiếm đóng trước đây, quân đội Trùng tộc đóng giữ ở nơi đó
coi như cũng hết hy vọng.
Mạnh Hi Tông vẫn dai dẳng tiến đánh,
cho dù có tiêu diệt được đội quân hùng hậu của Lính đánh thuê thì đại
quân Trùng tộc nhất định cũng sẽ hao tổn quá nửa. Chỉ e là lần tấn công
Liên minh trên quy mô lớn sắp tới sẽ khó có thể đạt được thắng lợi. Mặc
dù có thể nhanh chóng bao vây Mạnh Hi Tông - dưới tình thế không có sự
trợ giúp của quân Liên minh, Mạnh Hi Tông khó lòng bảo toàn sự sống -
nhưng cô ta lại đang lẳng lặng suy tính, rốt cuộc còn có cách nào mà chỉ cần trả một cái giá thật thấp cũng có thể đánh bại được Mạnh Hi Tông
hay không?
Người đàn ông đó vượt xa sự dự liệu của cô ta. Dựa vào danh tiếng bao đời nay của Lính đánh thuê, quân lính làm việc dưới
trướng của Mạnh Hi Tông trước kia cũng từng niềm nở hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ thay Trùng tộc. Khi chiến tranh bắt đầu nổ ra, bọn họ còn giả
như “thực tình” cò kè giá cả với sứ giả của cô ta. Nhưng không ngờ Mạnh
Hi Tông lại quyết định như vậy, vì Liên minh mà dốc hết toàn bộ binh
lực, ngăn cản đại quân Trùng tộc.
“Tình hình chiến sự vô cùng hỗn loạn, giây phép thông hành của cô có thể đảm bảo cho đám người Tô Di
rời đi an toàn chứ?” Lăng Tranh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Từ trước đến nay, trẫm chưa từng nuốt lời.” Cô ta nhìn anh ta, sau đó cúi đầu, tiếp tục nhìn sơ đồ phân bố binh lực.
Khoan đã!
Tô Di ư?
Tiểu Di trong lời nói của Lăng Tranh?
Cô ta bỗng thấy buồn cười, chợt nhớ tới tin tình báo điều tra về Mạnh Hi
Tông từng nhận được trước đây. Người phụ nữ được cưng chiều như báu vật
đang ở bên cạnh tên thủ lĩnh lạnh lùng của Lính đánh thuê kia và cô nàng Tô Di này... chẳng phải là cùng một người sao?
Thà giết lầm chứ nhất quyết không thể bỏ sót.
Huống hồ, mặc dù khả năng này hơi khó xảy ra nhưng cứ mỗi lần nhớ lại dáng vẻ hiên ngang, bất khuất của người phụ nữ đó, trực giác lại mách bảo với
Mạnh Hi Tông nhìn hình ảnh đột ngột dùng
lại trên màn hình, chứng tỏ Trùng tộc đã cắt đứt tín hiệu liên lạc,
chứng tỏ Nữ vương đã quyết định tàn sát.
Tất thảy các sĩ quan đều cúi đầu, im lặng tiếp tục làm công việc của mình. Hạm phó lần nữa hạ
lệnh sửa chữa khẩn cấp động cơ siêu quang tốc đã bị phá hỏng. Đội trưởng đội không quân lệnh cho Báo Săn và Tuyết Phong triển khai một đợt công
kích mới... Mạnh Hi Tông vẫn đứng bất động ở đó, không ngừng có người
tới xin chỉ thị, anh cũng liên tiếp hạ mệnh lệnh mới.
Nhưng trong cơ thể vững vàng, bất khuất đầy sự quyết đoán của Mạnh Hi Tông, anh rõ
ràng cảm nhận được một nỗi đau đang chậm rãi lan tỏa. Cơn đau buốt tựa
như dòng nước lạnh giá tan chảy từ núi băng nhẹ nhàng luồn lách khắp các ngóc ngách tế bào trong cơ thể, khiến anh dần chết lặng.
Cho tới tận bây giờ, anh cũng không ngờ mình lại có lỗi với một người phụ nữ
nhiều đến vậy. Ngay từ khi mới bắt đầu, không hỏi cô có bằng lòng hay
không đã mạnh mẽ cưỡng đoạt thân thể cô, cũng chỉ vì muốn khóa chặt phần ký ức và bí mật đã bị lãng quên của chính mình.
Anh biết cô
chẳng có mong ước gì nhiều ngoài việc tìm được quê hương, thậm chí còn
chẳng màng tới quyền lực hay tiền tài. Mà khi bị anh biến thành vật cưng nhốt lại để nuôi dưỡng, cô lại động lòng... Anh biết điều đó, bởi trong lúc cô lơ đãng nhìn anh, ánh mắt đó khiến trái tim của bất cứ người đàn ông nào cũng phải tan chảy. Nhưng rõ ràng bên trong con người cô có một sự dũng cảm cũng như cô độc khác hẳn những người khác, kiêu ngạo đến
nỗi chưa bao giờ nguyện ý trao cho ai trái tim của mình.
Cho đến khi anh hết lần này đến lần khác đẩy cô vào chỗ chết!
Lần đầu tiên là cuộc tập kích trên không đã được chuẩn bị nhiều ngày, ở
trước mặt toàn quân, anh không thể giữ cô lại, chỉ có thể cho cô một lời hứa hẹn, buộc cô phải tiếp tục sống sót.
Mà lúc này, dựa vào sự
kiên cường của chính mình, cô liều mạng quay về bên anh trong hoàn cảnh
thập tử nhất sinh, nhưng anh lại vì mấy vạn quân Lính đánh thuê không
thể chết trận một cách vô ích, vì toàn bộ trận chiến đã được an bài mà
đành nhẫn tâm một lần nữa đẩy cô vào chỗ chết.
Đúng lúc này, viên sĩ quan truyền tin phụ trách ghi chép lại phương hướng đã phong tỏa tín hiệu của chiếc Báo Săn chờ đám người Tô Di lúc trước bỗng nhiên nghẹn
ngào báo cáo: “Ngài chỉ huy, chúng ta đã mất đi một trong bốn chiến
thuyền của bọn họ. Bọn họ không chịu bị bắt làm tù binh, Thiếu tá Y Đại
vừa ra lệnh... để bọn họ đâm vào dãy đá khổng lồ tự sát.”
Mạnh Hi Tông chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân đều trở nên đông cứng, trong lúc nhất thời, không sao thốt nên lời.
“Chiếc phi thuyền chiến đấu thứ hai.” Giọng nói của viên sĩ quan truyền tin như chết chìm trong con số. “Chiếc thứ ba.”
“Ngài chỉ huy! Để tôi đi cứu phu nhân! Để tôi đi!” Mộ Tây Đình hét lớn một tiếng rồi chạy nhanh ra phía ngoài Trung tâm chỉ huy.
Nhưng đúng lúc này, viên sĩ quan truyền tin lại tháo tai nghe xuống, vẻ mặt
cậu ta cơ hồ không hề thay đổi, báo cáo: “Bốn chiếc phi thuyền chiến
đấu, toàn bộ đã đâm thẳng vào dãy đá khổng lồ tự sát.”
Mộ Tây
Đình vội vàng đứng lại. Vẻ mặt Mạnh Hi Tông lúc này u ám như không gian
sâu thẳm, đen tối ngoài vũ trụ bao la kia. Anh vẫn im lặng, đứng yên bất động.
Rốt cuộc, anh đã đánh mất người phụ nữ của mình, băng cách dứt khoát, thẳng thắn mà cũng khắc cốt ghi tâm nhất.