Mèo Hoang

Chương 57 : Lời cầu hôn của anh

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Thời điểm Mạnh Hi Tông thổ lộ là vào khoảng hai, ba giờ sáng, cách lúc hai

người đi ngủ đã mười mấy tiếng, lúc này, bọn họ không hề buồn ngủ chút

nào, ngược lại hoàn toàn tỉnh táo.



Tô Di nằm trong lòng anh, nói

sơ qua về những phỏng đoán cùng kinh nghiệm điều khiển dãy đá khổng lồ

của mình. Anh cũng có chung quan điểm với cô về việc dãy đá khổng lồ đó

thực chất là một sinh vật sống khác ngoài vũ trụ.



“Trước khi rời khỏi đây, em muốn chào tạm biệt nó.” Cô nói.



“Ừ!” Bàn tay anh vuốt dọc sống lưng cô. “Em không được đi lại nhiều, để anh ôm em đi.”



Lời nói đó của anh mặc dù khiến lòng cô gợn sóng nhưng vẫn cảm giác có gì

đó tựa như gò bó, mất tự do. Nhưng cô biết, trải qua sự việc lần này,

anh quản lý cô chặt chẽ hơn cũng là lẽ đương nhiên. Những vấn đề khác,

để sau hãng nói đi!



“Anh không phải làm việc sao?” Cô hỏi. Sau chiến tranh, chắc hẳn phải có rất nhiều việc cấp bách cần giải quyết chứ nhỉ!



“Bọn họ đang lo liệu rồi!” Anh trầm giọng nói. “Kể từ buổi tối hôm nay.” Có

trời mới biết đã bao lâu anh không chợp mắt rồi. Trước đây, Mộ Tây Đình

đã từng nhận xét anh là người duy nhất trên chiến hạm không cần nghỉ

ngơi.



“Nói cho anh biết.” Anh nói. “Những việc em đã trải qua

trong mấy ngày nay.” Rốt cuộc, cô đã làm thế nào vậy? Cướp được một

chiếc máy bay chiến đấu của Trùng tộc, cứu thoát Chu thiếu, còn lấy lại

được hai chiếc Báo Săn nữa?



Lồng ngực Tô Di thoáng dấy lên cơn

đau xót, liền kể lại cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện kể từ ngày Báo Săn chở cô về bị cuốn vào trận tập kích của Trùng tộc. Mạnh Hi Tông vốn

đang nghiêm túc lắng nghe nhưng khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng có chút

tái nhợt của cô không ngừng mấp máy dưới ánh đèn dìu dịu, anh không kìm

được lặng lẽ hôn cô thật sâu. Mãi cho đến lúc môi cô sưng đỏ, anh mới

thỏa mãn để cô nói tiếp. Cô cũng chỉ chậm rãi kể lại, cảm thấy thể xác

và linh hồn của mình đều muốn được đắm chìm trong vòng ôm và nụ hôn ấm

áp của anh. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã cởi bỏ chiếc áo ba lỗ và áo

ngực của cô ra, còn kéo tuột quần lót, khiến toàn thân cô lúc này chỉ

còn mỗi lớp băng gạc kín mít quấn quanh đùi bên phải.



Đôi mắt anh tối sẫm tựa dòng sông trong bóng đêm, anh nâng cằm cô lên, từng chiếc

hôn nóng bỏng rơi xuống bả vai thon thả, bầu ngực căng tròn và chiếc eo

mảnh khảnh. Toàn thân cô mềm nhũn, ngẩn ngơ nhìn anh đang nằm trên người mình. Lúc này, anh lại dịu dàng ra lệnh: “Tiếp tục nói đi, chiếm giữ

được trại tập trung công nhân rồi sao?”



Vật cứng rắn và nóng bỏng của anh chạm vào da thịt cô, khiến cô cảm nhận được dục vọng sục sôi

mạnh mẽ từ tận đáy lòng. Đến khi cô kể lại hết toàn bộ sự việc mình từng trải qua thì anh gần như cũng đã hôn khắp người cô, nhưng trước sau vẫn chưa tiến sâu hơn nữa.



Nhìn anh vẫn chưa thỏa mãn, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, ôm chặt cô vào trong lòng, cô liền thì thầm hỏi:

“Anh… có muốn không?”



Đôi mắt đen láy, sâu lắng của anh liếc cô một cái. “Đợi vết thương của em lành đã.”



Cô “ừm” một tiếng, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Chỉ có tình yêu đích

thực mới có thể kiềm chế được dục vọng đang trào dâng trong lòng. Nói

như vậy, ngay từ lúc ở thành phố Tự Do, một tháng dưỡng thương đó…



Anh tựa hồ cũng nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Lúc ở thành

phố Tự Do, tại sao mỗi lần làm chuyện đó với anh, em đều không tự

nguyện?”
mò, ôm cô, buộc dây an toàn, “đi” trên đỉnh đầu của nó.



Môi

trường vũ trụ chân không, nhưng ở đây lại có đá vụn và một ít tinh thể

gì đó không rõ tựa như mây bồng bềnh phiêu đãng. Tô Di hét lớn: “Người

đá, tao đi đây. Mày hãy bảo trọng!”



Người đá khổng lồ không hề có phản ứng. Nếu như ngày đó không phải nhìn thấy nó “thức tỉnh” cứu mọi

người, Tô Di căn bản cũng không thể tưởng tượng nổi nó có thể nghe thấy

những lời mình nói.



Tô Di suy nghĩ chốc lát rồi lại nói: “Anh ấy

là…” Cô ngừng lại một chút. “Chính là ng đàn ông của tao. Cảm ơn mày

ngày đó đã giúp tao cứu anh ấy.”



Sau lớp mặt nạ bảo hộ, khóe miệng Mạnh Hi Tông khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhàn nhạt.



Lúc này, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy tảng đá dưới chân mình khẽ động đậy.

Mạnh Hi Tông nhíu mày, ra dấu với Mộ Tây Đình, lập tức đưa bọn họ quay

lại Báo Săn. Sau đó, xa xa bỗng nhiên dâng lên một hàng đá lớn, tạo

thành một cánh tay đá hẹp dài, tráng kiện, chậm rãi đưa lên, hướng về

phía bọn họ. Cánh tay đá to gần bằng một chiếc pháo đài vũ trụ, đung đưa trước mặt họ vài cái. Một trận rung lắc kịch liệt khiến Báo Săn nghiêng ngả, thiếu chút nữa đụng trúng những tảng đá khổng lồ xung quanh. Sau

đó, cánh tay đá mới từ từ trở về vị trí cũ, tựa như trở về với giấc ngủ

ngàn vạn năm nay của mình, không thấy nhúc nhích gì nữa.



“Nó tạm biệt chúng ta đấy!” Tô Di thì thầm.



Dường như có một điều gì đó đang thôi thúc, Mạnh Hi Tông quay sang nói với Mộ Tây Đình: “Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, cậu đi chuẩn bị đi.”



Tô Di há hốc miệng, ngây ngẩn cả người. Mộ Tây Đình tròn mắt kinh ngạc:

“Ngài chỉ huy, không kịp đâu. Hôn lễ của ngài và phu nhân không thể vội

vàng, qua loa được.”



“Chờ một chút… Tại sao lại là ngày mai?” Tô Di ngắt lời.



Mạnh Hi Tông căn bản không trả lời cô mà quay sang hỏi Mộ Tây Đình: “Vậy cậu cần bao nhiêu thời gian?”



Mai Thi đ cắn răng, tính toán một lát rồi nói: “Việc giải quyết hậu quả

chiến tranh quá bận rộn, chí ít cũng phải tháng sau mới kịp.”



“Được, nhiều nhất là một tháng.” Anh gật đầu, nói: “Lúc đó, vết thương ở chân cô ấy cũng gần khỏi rồi!”



Mộ Tây Đình mỉm cười, khởi động Báo Săn quay trở về pháo đài. Tô Di nằm

trong lòng anh, mở trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng kháng nghị: “Em đồng ý

lấy anh hồi nào? Anh chưa cầu hôn em mà!”



“Anh đã cầu hôn em

rồi!” Mặt anh không đổi sắc. “Đêm hôm đó, anh nói muốn em sinh con dưỡng cái cho anh và chung thủy với một mình anh, em đã không từ chối.”



“… Anh nói đó là một thông báo!” Cô tức giận, đẩy đẩy lồng ngực anh nhưng

lại bị anh ghì chặt hơn. Tuy hai người vừa thổ lộ tâm tình được vài ngày nhưng tình yêu của cô đối với anh tựa hồ đã có từ cách đây rất lâu rồi, cứ thế lẳng lặng nảy nở, ngày này qua ngày khác. Chỉ là… vừa mới nói

lời yêu đã kết hôn ngay, chẳng phải nhanh quá sao? Người đàn ông này làm việc gì cũng như sấm rền gió cuốn, một khi nhận định việc gì thì sẽ

kiên quyết đến cùng như thế sao?



Nhưng anh dường như không nghe

thấy lời bất mãn của cô, lại vì quyết định nhanh gọn của mình mà tỏ ra

hết sức hài lòng. “Vậy coi như là hoàn thành nhiệm vụ.” Anh chăm chú

nhìn cô với ánh mắt sáng rỡ, khóe môi khẽ nở nụ cười. “Trung úy Tô Di,

đây là mệnh lệnh cấp cao nhất, phải lấy anh, em không được kháng lệnh.”