Mèo Hoang

Chương 58 : Bóng đêm mê say

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Bên ngoài bến cảng

không gian của thành phố Tự Do là một đại lộ thẳng tắp. Ngày hôm nay,

gần như toàn bộ những chiếc xe hơi cao cấp của thành phố Tự Do đều băng

băng chạy qua còn đường này. Nổi bật hơn cả là một chiếc xe dài màu đen, sang trọng mà lặng lẽ. Mạnh Hi Tông ngồi bên cạnh Tô Di, mặc dù người

phụ nữ yêu thương ở trong lòng mình, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm,

nhưng sắc mặt của anh vẫn có chút u ám.



Tô Di nhìn bóng đêm bên

ngoài cửa sổ xe, gương mặt niềm nở của những người dân giống như một bức tranh trải dài vô cùng vô tận, không bao giờ bị gián đoạn đang lướt

nhanh qua, cô thầm thở dài một hơi. Chiến tranh vừa mới kết thúc, thuốc

giải của Trùng tộc đã được đưa đến. Mặc dù chiến tranh đã cướp đi một

phần mười dân số Liên minh nhưng dường như những người còn sống vẫn hân

hoan vì niềm vui chiến thắng. Đặc biệt là họ nhiệt liệt ủng hộ những

người anh hùng và thể hiện lòng sùng bái đối với Mạnh Hi Tông. Vì thế,

hôm nay, khi đại quân vừa vào đến địa phận thành phố Tự Do, người dân đã mang tâm tình kích động, gần như muốn bao vây đoàn xe của Lính đánh

thuê.



Trên đường có rất nhiều người đồng thanh hô vang “Mạnh Hi

Tông”, tiếng hô gần như muốn lật tung cả nóc xe, có người treo băng rôn, giơ bảng hiệu, viết đầy những câu chữ biểu dương thật lòng. Trong đám

đông đó, số đàn bà con gái vượt quá tám mươi phần trăm, có thể thấy các

thiếu nữ Liên minh ở những tinh cầu khác đều lũ lượt chạy đến nơi này

nghênh đón đại quân Lính đánh thuê.



Tô Di cảm thấy việc này quá

đỗi bình thường nhưng Mạnh Hi Tông lại không thích sự nhiệt tình này

chút nào. Anh ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt hết sức lạnh lùng nhưng một tay

vẫn ôm hông cô thật chặt, một tay gõ nhịp lên đầu gối mình. Mặc dù anh

không nói một lời nhưng rõ ràng đã không thể nhẫn nhịn nổi nữa.



“Tây Đình, nói cho những người này biết.” Anh hờ hững: “Tất cả phụ nữ trong

thành phố này đều thuộc về Lính đánh thuê. Nếu như đến tối mà họ còn lởn vởn ở đây thì bất luận quân Lính đánh thuê của chúng ta có làm gì họ

cũng đều hợp pháp.”



“Vâng!” Mộ Tây Đình mỉm cười, đáp. “Chỉ sợ không ít người sẽ tình nguyện ở lại.”



Tô Di không kìm được suy nghĩ, nếu như không có Mạnh Hi Tông thì có lẽ bây giờ mình cũng chỉ là một người bình thường ở ngoài kia chứ chẳng phải ở trong này với anh. Vì thế, cô thấu hiểu sự hâm mộ của quần chúng đối

với anh, liền quay sang nói với Mạnh Hi Tông: “Sự tồn tại của anh hùng

sẽ khiến đời sống của người dân sau chiến tranh tốt đẹp hơn rất nhiều.

Nhiều người muốn làm anh hùng còn chẳng được nữa là…”



Mạnh Hi Tông liếc nhìn cô một cái. “Em muốn làm không?”



Tô Di gật đầu. “Nếu có năng lực giúp đỡ nhiều người hơn thì tại sao lại không làm cơ chứ?”



Mạnh Hi Tông nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt nhất bọn họ đừng nên quá nhiệt tình với em…”



“Bọn họ” ý là chỉ quần chúng.



Tô Di bèn im lặng. Anh mới tìm được cô về mấy ngày nay, hận không thể lúc

nào cũng giữ chặt cô bên mình, ngày ngày trong những lúc quấn quýt lấy

nhau, ngoại trừ thỉnh thoảng mạnh bạo, phần nhiều đều là dịu dàng, nồng

đượm. Nhưng dần dần, anh cũng khôi phục lại con người Mạnh Hi Tông lạnh

lùng, uy nghiêm vốn dĩ. Cô hiểu thấu người đàn ông này, tình cảm nồng

nàn, chân thành lần trước vốn là do lúc đó khó có thể đè nén nên cứ để

nó bùng phát một cách tự nhiên. Có thể anh sẽ dùng hành động để thể hiện tình yêu đối với cô, chứ không phải cả ngày chỉ nói những lời dỗ ngon

dỗ ngọt. Thế nhưng, ham muốn chiếm hữu cũng không nên quá mãnh liệt như

vậy chứ?



Xe rẽ vào một khúc quanh, tiến vào con đường lớn của

trung tâm thành phố. Dân chúng vây đón càng đông hơn, từ xa đã thấy một

đội quân cảnh đứng gác, cứ cách ba bước lại có một người duy trì trật tự đám đông. Đúng lúc này, chợt vang lên một giọng nói kích động của nam

giới: “Tô Di…”



Tiếng hô lớn này khiến toàn bộ đám đông tò mò ghé

mắt nhìn qua, cũng đồng thời khiến Mạnh Hi Tông, Mộ Tây Đình và Tô Di

lập tức ngẩng đầu nhìn. Vừa lướt qua, Tô Di đã giật nảy mình… Không phải một người mà là một đám người, chí ít cũng phải hơn hai mươi. Bọn họ

đều mặc áo khoác màu cam, rất giống những thành viên trong một tổ chức

xã hội nào đó. Bọn họ còn rất trẻ, nam có, nữ có nhưng nam giới vẫn
Cô gái đó tựa hồ hơi giật mình, lúc này mới nhìn sang Tô Di, ánh mắt trượt từ khuôn mặt xuống cơ thể rồi tới một bên chân cuốn đầy băng gạc của

cô, lắc đầu, bật cười. “Thật đúng là…”



Cô ta xoay người bỏ đi,

chỉ để lại ba từ đầy hàm ý. Mạnh Hi Tông căn bản không để ý đến sự tồn

tại của một người xa lạ. Tô Di cũng chẳng bận tâm đến lời nói đầy vẻ

khinh miệt của cô ta nhưng ít nhiều vẫn có cảm giác ấm ức. Lại nghĩ tới

những chuyện khác nữa, cô liền giơ tay, túm chặt lấy cổ áo sơ mi của

Mạnh Hi Tông.



“Có chuyện này em muốn hỏi anh từ lâu rồi.” Dưới ánh sáng mờ ảo, tiếng nhạc xập xình, cô cũng cảm thấy mình to gan hơn một chút.



Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, trong lòng khẽ rung động. “Em nói đi!”



Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cô ghé sát môi mình vào tai anh, trong hơi thở mềm mại, giọng nói của cô rõ ràng truyền đến: “Trước khi gặp em,

anh đã từng “kiểm hàng” cô gái nào chưa?”



Anh bỗng nhiên muốn bật cười, liền thấp giọng cười thành tiếng. Không cho cô lùi lại, anh

đãnhấc bổng cô lên, đặt ngồi trên đùi mình. Một tay anh nâng đùi cô, để

cô dạng chân trong lòng mình. Tư thế thân mật, suồng sã đó khiến cô bối

rối muốn đẩy anh ra. Nhưng có vẻ như anh chưa bao giờ để ý đến sự phản

kháng của cô, anh áp sát mặt mình vào mặt cô, ánh mắt sâu lắng như màn

đêm. “Không có, ngoài em ra thì không có ai cả.”



Tô Di nhất thời không thể né tránh được, mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm: “… Tại sao?”



“Chỉ có em… mới có cảm giác sạch sẽ.” Anh trầm giọng, bàn tay vẫn ôm chặt

hông cô, cúi đầu, lần tìm vành tai trắng nõn, mềm mịn ẩn dưới mái tóc

dài buông lơi. “Anh chưa bao giờ cảm thấy mình cần một người phụ nữ. Lúc ấy, đồng ý giữ em lại bên người cũng chỉ vì muốn hối lộ Chu thiếu.” Anh cầm một chiếc khăn ướt trên bàn, tỉ mỉ lau hai tay mình phía sau lưng

cô.



Âm nhạc càng lúc càng sôi động, như thể muốn phát tiết hết

lòng nhiệt huyết cùng nỗi bi thương tràn ngập trong lòng những người

lính đánh thuê tưởng chừng máu lạnh nhưng lại rất tình cảm ấy. Ánh đèn

chớp nháy, những thân hình nóng bỏng không ngừng nhảy múa, âm nhạc chát

chúa… tất cả hòa vào nhau khiến sàn nhảy trở nên mê loạn, tựa như không

có điểm dừng.



Nhưng tất thảy những thứ này đối với Tô Di chỉ đơn

giản là cảnh nền. Trong một góc sofa, dưới ánh đèn mờ ảo, cô được Mạnh

Hi Tông ôm ghì vào lồng ngực, hôn mê say. Mãi cho đến khi ngón tay anh

kiên quyết xâm nhập, kéo theo sự rung động còn mạnh mẽ hơn cả âm thanh

chát chúa ngoài sàn nhảy kia, cô mới phát hiện anh đã lẳng lặng tấn công tự bao giờ.



Âm nhạc vẫn rộn rã ngân vang, cơ thể tựa hồ bị khiêu khích đến tột cùng, ham muốn càng lúc càng dâng cao, tâm tư phiêu du

khắp nơi muốn tìm một lối thoát. Đây là tình huống xấu hổ, hãi hùng mà

quẫn bách cỡ nào chứ? Xung quanh người chật như nêm, nhưng có vẻ như anh đang cố ý muốn khiêu chiến sức chịu đựng của cô, cố ý khiến cô phải

chịu khuất phục trước dục vọng thẳm sâu trong linh hồn mình. Trước mặt

bao nhiêu người nhưng động tác của anh càng lúc càng nhanh và mạnh bạo

hơn.



Chiếc váy dài của cô bị vén lên đến đầu gối, che khuất tất

cả những hành vi ám muội bên trong, chỉ để lộ một bên chân cuốn đầy băng gạc trắng toát. Anh gì chặt cô vào lồng ngực, khiến cô chỉ có thể kháng cự bằng cách chống tay lên ngực anh. Sắc mặt cô càng lúc càng ửng hồng, anh cúi đầu, hôn cô thật sâu, tựa như muốn cắn nuốt hết mọi âm thanh

rên rỉ. Cô nằm trong lòng anh, lo lắng, giãy giụa, chống cự… rõ ràng là

rất cuồng loạn nhưng lại bị anh khống chế, không còn đường lùi. Toàn

thân cô run rẩy kịch liệt, vừa xấu hổ vừa tức giận như muốn nổ tung,

nhưng anh không hề có ý định bỏ qua cho cô, hết lần này đến lần khác

khiến ngọn lửa dục vọng trong cô bùng cháy dữ dội.



Nhìn từ bên

ngoài, chỉ đơn giản nghĩ là một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết, cô gái dạng chân ngồi trên đùi chàng trai. Không một ai biết cô đang phải

nghiến răng nghiến lợi, đỏ mặt tía tai chịu đựng thế nào, cũng không một ai nhận ra toàn thân cô lúc này tựa như bị điện giật, nhạy cảm run lên

bần bật, nhưng lại không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào. Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh, quần áo

chỉnh tề, đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn cô không chớp, tựa hồ không

muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện trầm luân nào trên khuôn mặt cô. Mà ngón

tay thon dài của anh dường như chạm đến nơi sâu thẳm nhất, khiến cô nằm

trong lòng anh, lặng lẽ điên cuồng…