Mèo Hoang

Chương 59 : Tên của anh

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Di tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy Mạnh Hi Tông

đang đẩy cửa bước vào. Anh mặc bộ quần áo thể thao màu xám tro, sắc mặt

có chút ửng hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhìn thấy Tô Di đã tỉnh, anh ngắm cô một lát rồi quẳng chiếc khăn bông quàng trên cổ xuống, đi vào

phòng tắm.



Tô Di ngồi dậy, có chút ngượng ngùng. Cơ thể trần trụi dưới tấm chăn mỏng vô cùng mệt mỏi. Đêm qua, anh đã giày vò cô không

biết bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ rõ. Anh hết lần này đến lần khác

muốn nghiệm chứng, cái gì cũng thích làm đến tận cùng, chỉ là vẫn chưa

chính thức chiếm giữ lấy cô lần nữa.



Cô chỉ nhớ rõ từ lúc anh ôm

cô từ quán bar trở về, đôi mắt đen láy, sâu thẳm ấy vẫn luôn nóng bỏng

như có một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt. Vừa mới quay về phòng ngủ, anh đã

lập tức xoay người, đè lên cô, lột sạch quần áo của cô, đôi môi lưu

luyến hôn lên từng tấc da thịt. Còn cô bởi vì bị hôn quá nhiều mà lồng

ngực có chút khó chịu, ho khan vài tiếng. Anh thấy vậy thì dừng lại một

chút, sau đó nở nụ cười tự giễu.



“Nắm chặt anh đi!” Anh nói, mặc

dù hành động đã thân mật đến vậy nhưng căn bản vẫn không thể khiến anh

thỏa mãn. Nhưng mấy ngày liên tiếp phải bay trong không gian, thêm lúc

bị anh giày vò trong quán bar, bị kích thích đến tột cùng nên từ lâu cô

đã thấm mệt. Cô “giúp đỡ” anh một lát rồi chẳng biết chìm vào giấc ngủ

từ lúc nào, đến tận bây giờ mới tỉnh.



Rất nhanh sau đó, anh bước

ra khỏi phòng tắm, thấy cô ngồi trên giường, hai mắt vẫn còn lim dim,

tắm chăn mỏng che hờ đôi gò bồng đào trắng mịn như tuyết dưới bả vai

thon gầy.



“Ừm…” Anh ngồi xuống mép giường, ném chiếc khăn về phía cô, ý bảo cô lau khô người cho anh. Sau đó, anh nói một câu đầy ẩn ý:

“Bởi vì Mèo Con đã đốt lên ngọn lửa bất diệt trong lòng anh.”





ràng là anh tự gây sự cơ mà? Ánh mắt Tô Di không kìm được liếc xuống

chiếc khăn tắm quấn quanh hông anh. Dục vọng và tinh lực của đàn ông

đúng là dồi dào thật đấy!



Anh mặc quần áo chỉnh tề, lấy từ trong túi ra một chiếc lắc vô cùng tinh xảo, vứt xuống trước mặt cô.



Cô cầm lên, hỏi: “Anh tặng em đồ trang sức à?” Thật không giống những việc anh thường làm.



Anh liếc nhìn cô rồi nói: “Đó là máy định vị trong tinh hệ. Em đeo nó trên

tay, trong phạm vi ba trăm năm ánh sáng, anh đều có thể biết chính xác

em đang ở đâu.”



Chiếc lắc này được làm từ bạch kim, nạm đầy kim

cương. Không biết cái máy định vị kia rốt cuộc được cất giấu ở chỗ nào

trong số những viên kim cương này? Nhưng để làm ra một vật dụng quân sự

tinh xảo như vậy, chắc hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức.



“Đây là sự tự do giới hạn ư?” Cô deo chiếc lắc lên tay, cố ý khiêu khích anh.



Anh nghe thấy vậy liền nở nụ cười, cúi người thật thấp, nâng cằm cô lên,

đôi mắt đen láy nhìn cô vô cùng chăm chú: “Còn có thể thêm một chút giới hạn nữa.”



Tuy trong lòng rung động nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự do lắm, liền nói: “Sau này, em không được đi đâu một mình sao?”



Anh không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.



Tô Di kháng nghị: “Em cũng không phải là người thích gây chuyện thị phi,
váy cũng có vài chỗ dính bẩn. Anh bình thường rất ngăn nắp, sạch sẽ, lúc này lại cười cười vẻ mờ ám, không nói một lời, cứ thế bế cô vào phòng

tắm. Cho đến khi hai người đều đã nhẹ nhàng, khoan khoái, mặc dù anh vẫn chưa thỏa mãn nhưng nhìn gò má ửng đỏ và đôi mắt trong veo của người

phụ nữ trong lòng mình, anh lại động lòng, đưa cô tới thẳng thư phòng.

Đặt cô ngồi lên đùi mình, anh mở màn hình 3D tinh thể lỏng của máy vi

tính lên.



“Đây là lễ vật dành cho em.” Anh thấp giọng nói, mở một tập văn kiện trên bàn ra. Mà khi Tô Di nhìn vào đống giấy tờ đó thì lập tức đứng ngồi không yên. Đó là chữ Hán, một ghi chú bằng chữ Hán ngay

ngắn. Trên đó rõ ràng viết những chữ như “lịch sử”, “văn hóa”, “quân

sự”… Cô mở một tập văn kiện, trong đó có rất nhiều tư liệu. Tùy ý lướt

xem, liền thấy ngay một báo cáo phân tích về “Trang bị quân sự của nước

Mỹ”.



“Cái này… anh lấy ở đâu ra vậy?” Cô run giọng hỏi.



“Em còn nhớ tinh cầu Người máy kia không?” Anh chăm chú quan sát sắc mặt

của cô, nói: “Đây là những tư liệu còn sót lại dưới tầng hầm hoàng cung

của Hình Thương.”



Cô lại tùy ý lật mở những tệp văn kiện khác,

bỗng thấy một cuốn Sử ký, thậm chí còn có một tấm bản đồ thế giới. Cô

chỉ cảm thấy vừa kích động vừa đau đớn. Rốt cuộc tại sao gã người máy

Hình Thương kia lại có được những thứ này? Nền văn minh Người máy đã bị

hủy diệt kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với Trái đất?



Mà Mạnh Hi Tông, anh sẽ nghĩ gì về quá khứ của cô?



“Hi Tông.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.



“Ừ.”



“Cảm ơn anh!” Viền mắt cô đỏ hoe. Cảm ơn anh đã cho em giữa lại… những thứ

này, giúp em biết, Trái đất là có thật. Thế nhưng, văn mình Người máy đã bị hủy diệt, em phải làm gì để tìm được Trái đất đây? Thế nhưng chẳng

sao hết, chỉ cần được ở bên anh, đời này kiếp này không thể tìm thấy

Trái đất cũng không sao cả. So với cảm giác an toàn anh dành cho em thì

việc không thể tìm được đường về nhà tựa hồ cũng không còn khiến em cảm

thấy đau buồn nữa.



Nhìn thấy cô có chút thương cảm, anh trầm mặc

giây lát rồi cởi sợi dây chuyền có tấm thẻ kim loại luôn đeo trên người

ra. Một tấm kim loại nhỏ bé, cũ kĩ nằm trên bầu ngực trắng như tuyết của cô càng lộ rõ vẻ thô kệch mà tang thương. Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn

trớn xung quanh viền tấm kim loại, khẽ khàng nói: “Hơn mười năm trước,

anh đột nhiên tỉnh dậy trên một tinh cầu hoang vu, trong đầu trống rỗng, trên người chỉ có duy nhất sợi dây chuyền này, trên đó khắc ba chữ

“Mạnh Hi Tông”.”



Tô Di chưa từng nghe anh kể về quá khứ, cũng

chưa từng nghe ai nói về lai lịch của Ngài chỉ huy. Lúc này, nghe thấy

anh nói hơn mười năm trước, anh cũng đột nhiên tỉnh dậy nhưng trên một

tinh cầu hoang vu khác, trong lòng cô bất giác đau nhói, rồi lại cảm

thấy có điều gì đó bất thường. Đột nhiên tỉnh lại ư? Giống cô sao?



Thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cười tự giễu. “Em có thể viết được ba chữ này không?”



Tô Di gật đầu, viết vào không khí ba chữ “Mạnh Hi Tông”.



“Không phải.” Anh bỗng nhiên cầm lấy tay cô, chậm rãi đưa lên không trung, kẻ

ngang một đường, dọc một đường, viết nên thứ ngôn ngữ cô vốn rất tinh

tường nhưng lại không dám sử dụng. “Chữ “Mạnh” phải viết như vậy.”



Mặt Tô Di biến sắc nhưng anh vẫn cầm lấy bàn tay run rẩy của cô, tiếp tục viết từng chữ lên không khí. “… Hi… Tông.”