Mèo Hoang

Chương 60 : Sau hôn lễ

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Mạnh Hi Tông xoay người Tô Di lại, mặt hướng vào lồng ngực anh.



Nhìn đôi mắt đen láy của anh, trong lòng cô trào dâng một con sóng dữ dội,

nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng đành lắp bắp nói:

“Tại sao anh lại nói cho em biết?”



Anh nhìn cô, chậm rãi nói từng từ: “Bởi vì em sắp là vợ anh.”



Vì kiên trì muốn cùng cô nắm tay đi hết quãng đường dài nên anh mới có thể nói ra những bí mật ẩn sâu trong lòng mình với cô sao? Tô Di nắm chặt

hai tay anh, t. đáy mắt anh tràn ngập ý cười.



Có thể đọc được tên tiếng Hán khắc trên tấm kim loại, còn biết viết chữ Hán, đột nhiên tỉnh giấc trên một hành tinh hoang vu… Trong lòng cô bỗng buồn vui lẫn lộn:

“Hóa ra, anh cũng là người Trái đất à?”



Anh lẳng lặng lắc đầu, nói: “Anh không hề nhớ bất cứ chuyện gì.”



Tô Di cũng cảm thấy nghi hoặc. Tại sao anh lại bị mất trí nhớ còn cô vẫn

có thể nhớ được toàn bộ sự việc? Tại sao hơn mười năm trước, anh tỉnh

lại trên một hành tinh hoang vu nào đó, còn cô là ở thành phố Hy Vọng

kia?



Anh cũng lặng lẽ nhìn cô, bởi ngay cả anh cũng không biết

câu trả lời. “Anh sẽ đưa em đi tìm Trái đất.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô. “Sẽ tìm ra mọi đáp án.”



Tô Di vô cùng cảm động, lại nghĩ tới hôm hai người gặp lại nhau ở quán bar, anh cũng từng nói một câu khiến

cô động lòng, rằng nếu cô quay trở lại bên anh, anh sẽ đưa cô đi tìm

Trái đất. Nói như vậy, từ lúc còn ở thành phố Hy Vọng ấy, anh đã biết rõ lai lịch của cô rồi ư?



“Cho nên, anh mới tặng em máy bay, còn nói sẽ đưa em đi tìm Trái đất, phải không?” Cô hỏi.



Anh gật đầu. “Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có quan hệ

mật thiết với một cô gái bình thường như em, đã thế, anh còn chiếm đoạt

em nữa…”



Trong nơi tăm tối, dường như có điều gì đó đã được định đoạt trước rồi sao?



Anh đột nhiên mở lòng không khỏi khiến cô cảm thấy kinh ngạc, nhưng dần dần cũng bình tĩnh trở lại. Cô dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, chỉ có

cảm giác quan hệ giữa hai người càng lúc càng trở nên thân mật. Kỳ thực, cô và anh có phải cùng đến từ Trái đất hay không không còn quan trọng

nữa. Anh không ngần ngại nói cho cô biết bí mật cất giấu trong lòng

nhiều năm nay, như thế đã đủ khiến cô cảm động lắm rồi.



Cô chợt

nhớ tới một chuyện, liền ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Trước khi nổ ra cuộc

chiến với Trùng tộc, anh giữ em ở lại, còn ngầm đồng ý cho Mộ Tây Đình

gọi em là phu nhân, cũng bởi vì biết em đến từ Trái đất ư?” Anh cố chấp

giữ lấy cô, thậm chí đối xử với cô có phần dịu dàng hơn, từng bước chiếm lấy tâm hồn và thể xác của cô là bởi nguyên nhân này sao?



Mạnh

Hi Tông nở một nụ cười sâu lắng. “Trên người em có bí mật của anh, anh

lại rất lấy làm hứng thú đối với em, giữ em lại là biện pháp đơn giản

nhất.”



Đây quả nhiên là cách mà một người đàn ông luôn kiêu ngạo

như anh tự cho là đúng. Nếu như không phải anh cũng yêu cô thì e rằng

cái bí mật thân thế ấy sẽ chẳng bao giờ được anh tiết lộ.



Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Mạnh Hi Tông ôm cô chặt hơn rồi lẳng lặng nói: “Em kể cho anh nghe đi?”



“Cái gì cơ?”



“Thế giới đó có hình dáng như thế nào? Em đã từng là ai? Kể cho anh nghe đi.”



Cô trầm mặc trong chốc lát, bất giác hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói: “Địa cầu là hành tinh thứ ba trong hệ Mặt trời, tinh hệ đó có chín hành tinh… Khi em đang học đại học năm thứ ba…”



Bóng đêm như thơ như

mộng, Mạnh Hi Tông cứ ôm chặt Tô Di như vậy, yên lặng lắng nghe cô từ từ nói về thế giới lạ lẫm kia. Nhưng tất thảy những thứ quen thuộc đối với cô, những thứ có thể khiến cô rơm rớm nước mắt mỗi khi nhớ về ấy lại vô cùng lạ lẫm đối với anh, tựa như chưa bao giờ gặp qua. Chỉ có giọng nói dịu dàng của người phụ nữ đang nằm trong lòng anh lúc này lại giống như tiếng thở dài khe khẽ, an ủi trái tim từ lâu đã chai sạn của anh.



Một tháng sau, tại quỹ đạo đồng bộ gần mặt đất của tinh cầu Tự Do, pháo đài vũ trụ hiệu Chiến Thần lẳng lặng trôi lơ lửng. Đỗ cùng vị trí đó còn có bảy chiếc pháo đài khác của Lính đánh thuê và bốn chiếc pháo đài của

Liên minh. Mười hai chiếc pháo đài đồng thời trôi lơ lửng phía trên một

tinh cầu, dường như là rầm rộ nhất từ trước đến nay trong lịch sử Liên

minh. Mà lần rầm rộ này là vì lễ cưới của Ngài sĩ quan chỉ huy Lính đánh thuê, tân Tổng chỉ huy quân Liên minh – Thượng tướng Mạnh Hi Tông.


“Muốn mấy lần?”



“À… Hai lần.” Khuôn mặt cô nóng bừng như phải bỏng.



“Cứ bốn lần trước đã nhé!” Rõ ràng là anh đang trưng cầu ý kiến một cách

rất lịch sự nhưng cuối cùng lại tự quyết định theo kiểu độc tài chuyên

chế quen thuộc. Ngay sau đó, anh và cô hòa làm một.



Tô Di cảm

nhận một cách sâu sắc rằng, người đàn ông này dù say hay không thì bản

tính vẫn không hề thay đổi. Nhưng cô cũng không có thời gian để nghĩ

ngợi quá nhiều, bởi sự tấn công trong im lặng của anh đã khiến cô rất

nhanh phải khuất phục trong cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng. Trước

đó, vì vết thương ở chân Tô Di mà tròn một tháng anh chưa được chính

thức đụng vào người cô. Vì thế, lúc này, anh chẳng khác nào một con mãnh hổ, điên cuồng giày vò cơ thể Tô Di. Nhưng trong lúc giao hòa, bởi vì

uống say nên anh nói nhiều hơn, nói nhiều hơn thì dẫn đến phân tâm, mà

phân tâm thì thời gian tự nhiên sẽ bị kéo dài ra.



“Thoải mái

không?” Anh cứ thế mạnh mẽ chiếm đoạt, chẳng khác nào đang chỉ huy chiến dịch, trong giọng nói còn mang theo cả sự quan tâm hết sức chân thành.



Tô Di đâu còn tâm trí nào để trả lời, cuối cùng không kìm được, khẽ kêu “A!” một tiếng.



Vì thế, anh tự đưa ra nhận định: “Ừm, thoải mái.”



Sau đó, có một khoảng thời gian, cô bị anh ép chặt vào tường, còn anh cứ

thế mạnh mẽ tiến sâu hơn. Bỗng nhiên, anh nhớ tới chuyện gì đó, lại đặt

cô xuống giường, để hai chân cô quỳ xuống, trong giọng nói còn mang theo vài phần thăm dò: “Làm kiểu này được không?”



Tô Di có vẻ không

thích tư thế khuất nhục này cho lắm, nhưng nghĩ tới việc hai người đã là vợ chồng, không thể nói đó là khuất nhục được,



Cô vẫn còn đang do dự thì anh đã trườn đến, trong giọng nói tràn ngập ý cười. “Anh rất thích kiểu này.”



Đôi khi, anh kích động ngoài sức tưởng tượng. Ước chừng đối với người đàn

ông này, tư thế đó càng thỏa mãn khát vọng của anh hơn. Nhưng Tô Di

không thể không thừa nhận… tư thế này quả thực vô cùng thoải mái.



Một lát sau, anh lại ôm cô, cho cô nằm lên người mình, nghiêm túc nói: “Để

cho công bằng… anh cho em ở phía trên, nhưng chỉ một lần này thôi, lần

sau không được nữa đâu.”



Tô Di ngồi trên người anh, mặt đỏ như

gấc. Những lần trước đều là anh chủ động còn cô phối hợp, đây là lần đầu tiên anh muốn cô chủ động như vậy. Cô chuyển động một cách ngượng

ngùng, ngước mắt nhìn anh, anh cũng đang chăm chú nhìn cô với ánh mắt

trấn an, gật đầu, nói: “Trung úy, làm tốt lắm!”



“… Hả?”



“Để anh.” Anh nắm lấy hông cô, giữ chắc rồi phản công.



“Aaaa…” Cô có cảm giác sung sướng muốn chết.



Đêm nay, anh khác hẳn đêm say rượu lần trước. Tinh thần tốt vô cùng, thậm

chí, đúng như những gì đã nói, anh làm đúng bốn lần trước, vì Tô Di

không thể chịu được nữa, anh mới dừng lại. Mà bốn lần là bốn lần của

anh, còn Tô Di đâu chỉ có như vậy chứ? Cô thực sự muốn buông lời mắng

mỏ, Mạnh Hi Tông như vậy thực không cho ai cơ hội để phản kháng mà.



Mãi đến tận rạng sáng, anh mới chìm vào giấc ngủ say. Ngủ rồi nhưng anh vẫn ôm chặt cô, thậm chí vẫn còn cùng cô hòa làm một. Mà Tô Di, có lẽ bị

anh giày vò đến choáng váng, thân thể rã rời nên không tài nào ngủ được. Nhìn gương mặt ngủ ngon lành của anh, cô không kìm được giơ tay lên,

vuốt dọc chiếc trán kiên nghị, nhìn xuống hàng mi cong dài, mọi đường

nét trên khuôn mặt anh, từng chút từng chút một, cứ thế lưu luyến vuốt

ve.



Sống cả đời bên cạnh người đàn ông ưu tú này, thực sự vừa áp

lực lại vừa hao tổn sinh lực… Nhưng cô vẫn cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.