Mèo Hoang

Chương 61 : Giữa nam và nữ

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Dưới ánh mặt trời đỏ

rực, những ngọn đồi màu nâu như lớp lớp con sóng nhấp nhô trập trùng,

tráng lệ đến kỳ lạ. Đây là danh lam thắng cảnh phục vụ cho ngành du lịch mới được khai thác gần đây, nằm trên một hành tinh nhỏ cách tinh hệ

Quang Mẫn hai trăn năm ánh sáng – thành phố Lính đánh thuê. Đây là nơi

đóng quân bí mật của Lính đánh thuê ngày trước, hiện tại, nó đã trở

thành vùng đất mang đến nhiều lợi ích quan trọng trong tay Mạnh Hi Tông. Hằng năm, có tới mấy chục vạn khách du lịch thuộc Liên minh tới nơi này tham quan núi lửa, thưởng thức đặc sản Thú tộc, hưởng thụ bầu không khí trong lành và sự thân thiện của những người Lính đánh thuê thuộc Thú

tộc.



Chín giờ tối, chợ đêm bắt đầu mở, tiếng nhạc xập xình vang

lên không ngớt. Có rất nhiều du khách tự tập xung quanh một khe nứt lớn. Khe nứt đó nằm ở vùng ngoại thành phía Tây, như một con rồng khổng lồ

uốn lượn, chia gò đất trải dài đến một phần ba hành tinh. Nhìn từ phía

xa, chỉ thấy nó to lớn, hung tợn và bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày

đặc, mơ hồ có thể nhìn ra một vùng đất đá lởm chởm, vô cùng nguy hiểm.



Ánh đèn chiếu sáng khắp khe nứt lớn. Một gã người thú khổng lồ cao tới ba

thước đứng sừng sững trên khán đài được dựng lên một cách thô sơ. Phía

dưới là mười chiếc Báo Săn cũ kĩ đỗ sẵn ở đó. Trên người gã người thú

mọc đầy những u thịt xấu xí, răng nanh trắng ởn, lóe sáng trong bóng

đêm. Phía sau gã là mười mấy người thú thấp bé hơn rất nhiều.



Người thú thấy càng lúc càng có nhiều người tu tập thì lập tức hưng phấn, lớn tiếng hô: “Điều khiển Báo Săn bay được một kilômét, thưởng một khối

thạch anh của hành tinh; bay được một trăm kilômét, thưởng một viên kỳ

ngọc được lấy ra từ khe nứt lớn, đây là phần thưởng trăm năm có một. Còn nếu ai có thể bay qua được toàn bộ khe nứt lớn thì sẽ giành được giải

thưởng đặc biệt vẫn còn bí mật ở phía sau. Dĩ nhiên, năm nay vẫn chưa có ai giành được phần thưởng thần bí này.



Phí tham gia trò chơi là

một trăm đồng theo mệnh giá tiền Liên minh. Tuy nhiên, nếu các bạn không biết lái máy bay thì có thể thuê người của chúng tôi chở các bạn bay

trong khe nứt lớn một quãng đường mười kilômét với chi phí là năm trăm

đồng tiền Liên minh. Nếu muốn mua đặc sản của Thú tộc thì các bạn có thể xem bảng giá từng mục chúng tôi đã liệt kê ở đây. Đây là một trò chơi

anh hùng, Thú tộc luôn ngợi ca những người anh hùng.”



Mọi người

vây quanh bắt đầu bàn tán huyên náo hẳn lên. Những người giàu có không

biết lái máy bay thì trực tiếp hỏi tới vấn đề an toàn rồi trả tiền thuê

lính đánh thuê Thú tộc lái Báo Săn đưa mình đi tham quan cho biết. Cũng

có những khách du lịch là phi công của quân Liên minh, tỏ ra hào hứng

muốn được thử sức. Còn phần lớn những người khác thì chỉ quanh quẩn tại

các quầy hàng nhỏ của Thú tộc, tìm mua đặc sản.



Bởi hành tinh này có khí hậu vô cùng ấm áp nên Tô Di chỉ mặc áo ngắn tay và quần short,

phơi đôi chân thon dài ra ngoài, sau hơn mười ngày du lịch thì đã có

chút rám nắng. Cô đi dọc chiếc bàn dài trưng bày phần thưởng rồi quay

lại, đứng bên cạnh Mạnh Hi Tông.



Mới có vài ánh mắt của mấy gã

lính đánh thuê Thú tộc nhìn vào đôi chân thon dài, cân xứng của cô mà

Mạnh Hi Tông đã tỏ vẻ khó chịu. Nhìn cô quay lại bên mình, anh bình thản giơ ra trước mặt cô một chiếc váy dài vừa mới mua ở chỗ sạp hàng của

lính đánh thuê, nói: “Em thử xem.”



Tô Di cầm lấy chiếc váy, hỏi: “Ở đây không có chỗ để thay.”



Mạnh Hi Tông chỉ vào một trạm nghỉ của quân cảnh vệ ở bên cạnh, nói: “Trong

đó không có ai đâu, em vào đi.” Thấy Tô Di tỏ ra hơi kinh ngạc, anh ngập ngừng một lát rồi nói: “Em mặc cho anh xem.”



Tô Di không chút

nghi ngờ, theo anh đi tới căn nhà gỗ nhỏ, thay chiếc váy dài năm màu lòe loẹt của Thú tộc xong liền đi ra. Mạnh Hi Tông hài lòng, ôm lấy cô.

Ngoại trừ cánh tay và xương quai xanh lộ ra ngoài, còn lại những chỗ

khác đều được che chắn cẩn thận rồi. Vừa đi được vài bước, Mạnh Hi Tông

chợt phát hiện càng lúc càng có nhiều người thú quay đầu nhìn cô. Chiếc

váy dài dành cho các thiếu nữ Thú tộc mặc trên người Tô Di lại rất vừa

vặn. Thêm vào đó, khuôn mặt cô rất xinh đẹp, tràn trề sức sống. Mạnh Hi

Tông không thể không thừa nhận ngay cả anh cũng muốn nhìn cô thêm vài

lần.



Tô Di cũng nhận ra có rất nhiều người thú đang nhìn mình, liền quay sang Mạnh Hi Tông: “Quái dị lắm hả anh? Chiếc váy hoa này…”


Mạnh Hi Tông chẳng qua chỉ xem bọn họ như những cấp dưới của mình, nghe bọn

họ nói năng lung tung, khoác lác, hạ thấp loài người như vậy nhưng anh

cũng không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn bật cười.



Nụ cười này

của anh khiến đám người thú cảm thấy khó hiểu. “Cậu cười cái gì chứ?

Không tin đại ca đây ư? Cậu… cậu… cậu… cậu… không phải là bị bất lực đấy chứ?”



Có người còn nói: “Đẹp trai, trẻ trung như vậy mà đã bị bất lực rồi à? Tự nhiên bất lực sao? Lấy vợ chưa thế?”



“Mười lăm lần.” Anh bỗng nhiên đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt nói.



Đám người thú im bặt.



Một lát sau, gã người thú dẫn đầu điên cuồng lắc đầu: “Không thể, không thể như vậy được! Cơ thể cậu nhỏ bé như thế cơ mà!” Kỳ thực, dáng vóc của

Mạnh Hi Tông so với loài người là cao to, nhưng khi so với người thú thì lại không được tính là cường tráng.”



Một gã người thú khác lại nói với giọng hơi ghen tị: “Có phải cậu làm với nhiều người phụ nữ, đúng không?”



“Chỉ có một thôi!” Mạnh Hi Tông uống một hớp rượu.



Đám người thú gần như điên cuồng gầm lên: “Một người? Mười lăm lần! Cậu… cậu… cậu nói khoác đấy à?”



“Lần đó là khi tôi gặp lại cô ấy sau hơn nửa năm xa cách.” Ánh mắt anh lại

liếc nhìn về phía khe nứt lớn, chợt nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len

lỏi trong lòng. Khi nói chuyện với người khác về cô, trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng êm ái.



“Đúng là có đủ tư chất của một người đàn ông.” Một gã người thú vỗ vai anh, cười hì hì, hỏi: “Người phụ nữ của

cậu chắc hẳn cũng rất mạnh mẽ, đúng không? Đã từng thử qua %^[email protected]*# chưa?”



Anh ngước mắt nhìn gã người thú. “Đó là cái gì?”



Gã người thú lập tức trưng bộ mặt vênh véo, nói: “Đây chính là tuyệt kỹ

của tôi, thấy cậu là người tốt, tôi mới dạy lại cho cậu đấy! Chính là…”



Đám người thú ồn ào một trận rồi lại bá vai bá cổ nhau uống rượu say xưa.

Mạnh Hi Tông ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn bình ổn như cũ nhưng lại bị những lời nói ban nãy của gã người thú khiến hơi xao động.



Phía trước

đột nhiên huyên náo hẳn lên, tiếng vỗ tay hoan hô càng lúc càng lớn,

cuối cùng như một cơn thủy triều, tựa như muốn đánh thức cả thành phố.

Sau đó, giọng nói kích động của người thú dẫn chương trình vang lên:

“Thưa các quý ông, quý bà, loài người và người thú! Một vị dũng sĩ vừa

hoàn thành toàn bộ cuộc hành trình bay qua khe nứt lớn! Người ấy đã

giành được giải thưởng thần bí của chúng tôi! Xin mọi người cho một

tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh vị anh hùng này… A, đó là một phụ

nữ loài người. Đây đây đây đây…”



Mạnh Hi Tông đứng phía xa, sau

đám người và người thú đang vây kín xung quanh, nhìn lên giữa khán đài,

thấy người phụ nữ của mình đang cởi mũ bảo hộ, thân hình nhỏ nhắn, xinh

xắn đứng trên đài cao ngất, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng vẻ mặt lại

rạng rỡ, phấn chấn vô cùng.



Anh nhất thời nhìn không rời mắt.



Cô nói đúng!



Cô như vậy, anh lại càng yêu cô hơn.



Lần đầu tiên anh ý thức được rằng, mình còn rất nhiều điều phải học tập. Ví dụ như kỹ xảo mà người anh em Thú tộc kia đã chỉ giáo, ví dụ như làm

thế nào để cưng chiều vợ mình hơn.