Mèo Hoang

Chương 62 : Sự khác biệt của người thú

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Vô số gương mặt người và người thú chao đảo trước mắt, lúc cảm thấy nhiệt huyết sôi trào

nhất, Tô Di thoáng nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc lẫn trong

đám đông, nhưng khi định thần nhìn lại thì chẳng thấy bóng dáng anh. Anh quả nhiên không đuổi theo cô. Đến tận lúc cô hoàn thành cuộc hành trình bay qua khe nứt lớn mà anh vẫn chưa phát hiện ra sự mất tích của cô

sao?



Trong lòng thoáng dấy lên cảm giác giận dỗi, cô liền quay

đầu, nhìn gã người thú đang cầm micro, nói: “Sao? Phụ nữ thì không được

à?”



Đám người vây xung quanh khán đài nghe được giọng nói tức giận của cô, nhất thời hưng phấn, rộ lên tiếng cười vang.



Gã người thú kia xấu hổ nói: “Không phải là không được… Haizz, xin hỏi phải xưng hô với nữ anh hùng đây như thế nào?”



“Trung úy Tô Di.”



“Được, Trung úy Tô Di!” Gã người thú thở dài, nói: “Thú tộc đã nói là giữ lời, chỉ là giải thưởng chung cuộc này có đến tay cô thì cũng thành vô dụng

thôi.”



Nói xong, gã vỗ tay một cái, một tên người thú khác đã

đứng chờ từ lâu, cười ha hả rồi kéo mạnh, tấm màn sân khấu lớn màu đỏ

làm cảnh nền phía sau bọn họ từ từ mở ra. Tô Di quay đầu nhìn, chợt ngây ngẩn cả người. Mọi người ở dưới khán đài cũng nhìn đến ngẩn ngơ. Nhất

thời, bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.



Một cô gái cuốn trên mình tấm voan mỏng ngũ sắc, mơ hồ có thể nhìn thấu từng đường cong tuyệt mĩ

trên cơ thể. Cô ta ngồi phía sau tấm màn, từ từ ngẩng đầu. Thoạt nhìn,

trông cô ta chỉ khoảng hai mươi tuổi, da trắng như tuyết, đôi mắt trong

veo, long lanh như nước hồ. Một chiếc cùm sắt to cỡ bắp đùi khóa chặt

vòng eo thon nhỏ của cô ta, trong nháy mắt, bốn bề tràn ngập cảm giác

giam cầm đầy mê hoặc.



Đám đàn ông dưới khán đài nuốt nước bọt ừng ực. Mặt Tô Di biến sắc, lạnh lùng nhìn gã người thú kia. “Cô ấy là ai?

Ai cho phép các người buôn bán con người?”



Gã người thú vội vàng

xua tay, có lẽ cho rằng Tô Di cũng là một nhân vật cộm cán nên gã liền

móc một tờ giấy từ trong lòng ra, nói: “Trung úy ngàn vạn lần đừng hiểu

lầm, là cô ta tự nguyện bán thân. Tôi phải trả ba vạn đồng tiền Liên

minh mua cô ta về. Chúng tôi cũng không muốn ép mua ép bán, Ngài chỉ huy sớm đã có lệnh cấm rồi, trái lệnh sẽ bị xử bắn!”



Tô Di nghe vậy liền quay sang cô gái kia, lớn tiếng hỏi: “Những gì hắn nói đều là thật à?”



Cô gái nhìn Tô Di, vẻ mặt lạnh lùng thoáng giật mình rồi gật đầu.



Tô Di trầm mặc giây lát rồi cướp lấy tờ khế ước bán thân trên tay gã người thú, nhàn nhạt nói: “Nếu cô ấy là phần thưởng thì tôi muốn.”





người thú “a” lên một tiếng, đám đàn ông phía dưới khán đài cũng xôn xao cả lên. Tô Di mặc kệ bọn họ, đi thẳng tới chỗ cô gái kia. Tấm màn sân

khấu chậm rãi khép lại, ngăn trở tất cả những ánh mắt hổ đói. Tô Di móc

con dao có một không hai của Chu thiếu ra, cắt đứt sợi dây xích bên hông cô gái, nhẹ nhàng như thái một miếng đậu phụ, thản nhiên nói: “Cô được

tự do.”



Cô gái giống như bị điện giật, cả người khẽ run lên, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng, ngước mắt nhìn Tô Di, nói: “… Thật sao?”



Tô Di nhìn cô ta. “Tôi chỉ muốn hỏi một câu. Cô có đi bán mình lần nữa không?”



“Ha ha ha! Tôi có điên cũng không bán mình lần thứ hai!” Trong đôi mắt cô

gái ánh lên vẻ kiên quyết. “Nếu không phải vì muốn kiếm tiền chữa bệnh

cho em trai thì tôi cũng không đời nào làm như vậy.”
thường ngày của anh chút nào.



Tô Di nằm trên giường chờ, trong

đầu lại hiện ra cảnh tượng Eugenia và Tây Lỗ quấn lấy nhau. Những hình

ảnh đó khiến trái tim cô đập loạn một hồi. Lúc đó, Eugenia còn không

quên giải thích phải như thế này, phải như thế kia… Mặt cô nóng bừng

lên… Không biết Mạnh Hi Tông có thích như thế không nhỉ?



Cửa

phòng tắm bỗng mở ra, bên hông anh quấn khăn tắm, cơ thể cường tráng cứ

thế lặng lẽ tiến đến bên cô. Mái tóc ngắn màu đen ướt nhẹp, dính bết

trên trán anh, trong đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng sắc bén. Trong

lòng Tô Di khẽ rung động. Đây chính là người đàn ông của cô.



Mạnh Hi Tông nhìn ánh mắt gợi tình của cô, vén chăn lên, ngón tay thon dài

chuẩn xác lần tìm tới nơi nào đó, bắt đầu mò mẫm. Ánh mắt mơ màng, anh

nói: “Ướt!”



Tô Di không chịu được nữa, muốn kéo ngón tay của anh

ra mà không được. Anh ngồi trên giường, ôm cô vào lòng, tiếp tục động

tác khi nãy, đồng thời hỏi: “Anh vẫn chưa hỏi em đâu, em làm gì mà ở chỗ trao giải đặc biệt lâu vậy?”



Tô Di nào dám nói, cố tỏ vẻ bình

tĩnh, đáp: “Em trả tự do cho cô gái kia, cô ấy cảm ơn em rồi kể về lai

lịch của mình…” Cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác. “Sao vậy, thấy cô ấy xinh đẹp nên anh tiếc à?”



“Anh chỉ luyến tiếc mình em thôi.” Anh thấp giọng cười, leo lên giường, nằm đè lên người cô.



Khi kết thúc lượt đầu tiên đã là hơn một giờ đêm, Tô Di mệt mỏi rã rời, hai người liền ôm nhau ngủ thiếp đi. Không biết bao lâu sau, Tô Di có cảm

giác toàn thân bị kích thích. Vừa hé mắt ra nhìn, trong phòng đã sáng

trưng, ánh mặt trời le lói chiếu vào giường ngủ. Mà lúc này, Mạnh Hi

Tông đang nằm đè lên người cô, và đương nhiên… anh đã ở trong cô rồi.



Tô Di nhất thời quên cả che đậy, hưng phấn đẩy ngực anh, nói: “Anh nằm xuống đi, em có điều ngạc nhiên dành cho anh.”



Mạnh Hi Tông nhìn cô một hồi, rút ra rồi nằm xuống giường. Hai tay Tô Di khẽ chống vào ngực anh, chui xuống phía dưới. Hồi lâu sau, Mạnh Hi Tông rên lên một tiếng, giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô. “Em học được ở đâu vậy?”



Tô Di nhìn nét mặt ửng hồng của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, cô hài lòng cười. “Anh không cần biết.”



Mạnh Hi Tông bật cười. Đến khi cô thay đổi động tác lần nữa thì anh thở hổn

hển một tiếng, không kìm được nữa liền xoay người, nằm đè lên cô.



“Chờ một chút!” Cô ra sức giãy giụa, muốn đứng lên. “Vẫn chưa xong!”



“Thế sao?” Ánh mắt đen láy, sâu thẳm của anh nhìn cô không chớp. “Giờ đến lượt anh.”



Giày vò cô suốt hơn hai tiếng đồng hồ anh mới dừng lại. Bởi chưa bao giờ

được kích thích như vậy nên Tô Di không thể kìm được nước mắt. Anh nhẹ

nhàng hôn lên những giọt lệ ủy khuất của vợ mình, thực sự cảm thấy hài

lòng.



Tô Di phụng phịu, muốn mắng mà không được: “Anh… anh… anh…”



Mạnh Hi Tông túm chặt tay cô, thấp giọng cười, nói: “Rõ ràng là em…”



Anh còn chưa nói hết, Tô Di đã hét lên một tiếng rồi cúi đầu, rúc vào trong chăn.