Mèo Hoang

Chương 63 : Hành tinh Pha Lê

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Bóng đêm đỏ thẫm như

lửa. Thực ra, ở thành phố Lính đánh thuê này, ban ngày và ban đêm không

khác biệt là mấy, bầu trời luôn có màu đỏ hồng, chỉ là ban ngày sáng hơn ban đêm một chút.



Tô Di và Mạnh Hi Tông ngồi trong một nhà hàng

lớn, cô nhân viên phục vụ Thú tộc bưng lên cho họ một khay Teppanyaki[1] nóng hổi. Đây là món ăn dân dã trên hành tinh này, được nêm nếm thêm

một chút gia vị màu sắc sặc sỡ đặc thù của Thú tộc, từ xa đã ngửi thấy

mùi cay xộc vào mũi.



[1] Đồ nướng kiểu Nhật, điểm đặc sắc là thực khách có thể thưởng thức những món ăn do đầu bếp chế biến trực tiếp

trước mặt mình trên một cái bàn bằng gang hoặc thép. Trong tiếng Nhật,

teppan có nghĩa là gang/thép, yaki có nghĩa là đồ nướng.



Tô Di

thèm đến rỏ dãi, không chút do dự, cầm dĩa ăn ngấu ăn nghiến. Cô vốn

thích ăn cay nên lúc này cảm thấy sảng khoái vô cùng. Mạnh Hi Tông ngồi

bên cạnh nhìn cô ăn cay tới nỗi mặt đỏ phừng phừng, liền nhàn nhạt

khuyên: “Em ăn vừa vừa thôi, không dạ dày nhất thời không thích ứng được đấy!”



Tô Di không thèm để ý đến lời anh, nhìn anh chỉ ăn mỗi hoa quả, liền hỏi: “Anh không ăn à?”



“Mùi vị quá nặng.”



Chẳng phải khẩu vị của anh cũng “nặng” lắm sao? Tô Di thầm oán thán, nghĩ tới sáng hôm nay bị anh giày vò, cô lại cảm thấy uất nghẹn, xấu hổ vạn

phần. Dường như Mạnh Hi Tông đoán được suy nghĩ của cô, liền thấp giọng

cười. Tô Di trừng mắt liếc anh, có vẻ như anh đáng rất thích thú thì

phải.



Đám lính đánh thuê đi theo hộ tống ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh, thấy sếp lớn cùng phu nhân nhìn nhau tình tứ như không có chuyện

gì xảy ra thì trong lòng thầm nở nụ cười.



Đêm nay, khi trở lại

khách sạn, Mạnh Hi Tông còn chưa làm gì thì Tô Di đã duỗi hai tay ra,

làm bộ muốn đẩy ngã anh. Mạnh Hi Tông theo đà kéo cô vào lòng, lại nghe

cô thấp giọng nói: “Em muốn hôn anh.”



Mạnh Hi Tông nhớ lại tối

hôm qua, kỹ thuật miệng của Tô Di điêu luyện hơn rất nhiều, dù biết rõ

sự chủ động hiếm hoi của cô hiển nhiên của cô không có ý tốt gì nhưng

anh vẫn đến bên giường, đặt cô nằm lên người mình.



Vẻ mặt cô tràn ngập ý cười. Đầu tiên, cô ngấu nghiến hôn lên môi anh, sau đó, từ từ

hôn dần xuống phía dưới. Anh còn đang nhấm nháp hương vị đọng lại trong

khoang miệng, phía dưới đã được cô nhiệt tình thưởng thức một cách hiếm

hoi. Nhưng vừa mới được hai phút, anh đã cảm thấy hơi khó chịu…



Miệng được cô hôn, vừa cay vừa tê dại!



Mạnh Hi Tông không khỏi khẽ ho khan vài tiếng, lại cúi đầu, thấy cô đang say sưa ngậm nó, ánh mắt sáng long lanh. Vậy nên, anh cố kìm lại…



Một lát sau, thực sự không thể nhẫn nại được nữa, anh kéo tay nhấc cô lên, nhìn cô chằm chằm, nói: “Hài lòng chưa?”



“Vừa đủ ngấm.” Cô thè đầu lưỡi, liếm liếm môi, thở ra một hơi, nói: “Oa, thật là cay quá, cay quá!”



Mạnh Hi Tông lại ho khan hai tiếng, nơi đó cũng bắt đầu có cảm giác đau rát. Anh vỗ mạnh lên mông cô, lẳng lặng đứng dậy, bước xuống giường, đi vào

phòng vệ sinh. Sau một hồi rửa bằng nước lạnh, cảm giác đau rát vì cay

nóng mới giảm bớt. Anh lại xúc miệng thêm vài lần, ho khan mấy tiếng,

vừa quay đầu lại liền thấy Tô Di đang đứng trong phòng vệ sinh, vẻ mặt

có chút ân hận, áy náy.



“Xin lỗi… Em chỉ muốn trên anh một chút thôi.” Đâu biết anh lại ho nhiều như vậy, hơn nữa…



Mạnh Hi Tông không nhiều lời vô ích, kéo cô vào gần bồn rửa tay. “Em súc miệng đi!”



Tô Di tự nhận mình đuối lý, liền ngoan ngoãn nghe lời. Mới súc chưa được

một phút, cô đã không kìm được mà kêu lên một tiếng, không cần quay đầu


Lúc rời khỏi hang động pha lê quái lạ và kỳ

bí này, Tô Di và Mạnh Hi Tông đều trầm mặc, không ai nói với ai câu nào. Sau khi trở lại căn cứ, Liên Đạc sắp xếp một nhân viên phân tích kỹ

thuật báo cáo lại tình hình với Mạnh Hi Tông.



Căn cứ vào dự đoán

của kỹ thuật viên, trong những cây cột pha lê kỳ dị kia có thể tồn tại

thứ vật chất đặc thù nào đó. Khi nguồn sáng của vũ trụ truyền tới đây,

nhất định đã xảy ra sự biến đổi khúc xạ. Một số ánh sáng đã được sao

chép, xuất hiện lặp đi lặp lại trên mặt đá pha lê. Thế nên, bọn họ cũng

có thể lấy được “ánh sáng” từ hàng trăm năm về trước. Nhưng giải đáp này lại không thể chấm dứt được nỗi nghi hoặc trong lòng cô.



Buổi

tối, Tô Di và Mạnh Hi Tông nghỉ ngơi trên một chiếc phi thuyền. Nhìn

xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy cả một vùng trời được bao phủ bởi những cột đá pha lê lộng lẫy. Dưới ánh sao, chúng phát ra thứ ánh sáng lấp

lánh như một làn sóng lưu động, khiến bề mặt hành tinh như được bao phủ

trong lớp ánh sáng huyền ảo.



Tô Di nghĩ ngợi mông lung.



Có phải Trái đất đã bị hủy diệt dưới sức mạnh của Người máy rồi không? Rốt cuộc là nó đã bị hủy diệt từ lúc nào? Tại sao cô lại xuất hiện ở tinh

hệ Vĩnh Hằng? Tại sao Mạnh Hi Tông lại sống sót?



“Hi Tông, em vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng ở Trái đất…” Cô thấp giọng nói.



Mạnh Hi Tông cũng không đáp lại.



Cô quay đầu, chợt phát hiện ra anh đang vắt tay lên trán, tựa lưng vào

ghế, hình như đang chợp mắt. Có vẻ như lai lịch lạ lùng của hai người

cũng khiến tâm tư anh rối bời. Cô bước tới gần, nhẹ nhàng hôn lên gương

mặt anh. Anh gần như lập tức cảm nhận được hành động này của cô, liền

đưa tay ra, ôm cô vào lòng.



“Đừng quá lo lắng!” Anh khàn giọng, nói: “Có anh ở đây rồi, mọi việc cứ giao cho anh.”



Thấy vẻ mặt Tô Di vẫn còn vương chút buồn bã, Mạnh Hi Tông liền nói lảng

sang chuyện khác: “Hôm ấy, Liên Đạc cố ý đưa em đến để em nhìn thấy anh

và cô công chúa người máy kia. Nhưng tại sao sau đó, em lại không trực

tiếp tới hỏi anh?”



Tô Di quả nhiên đã bị câu hỏi này thu hút, cô lẳng lặng đáp lời: “Em có tư cách gì để hỏi anh chứ?”



“Khi đó, em đã là người phụ nữ của anh rồi.” Anh chăm chú nhìn cô rồi nói: “Có phải em đã rất khó chịu không?”



“Ừm.” Cô gật đầu. “Anh thử đặt mình vào vị trí của em mà xem, nếu anh nhìn

thấy em động chạm tới cơ thể một người đàn ông khác, anh sẽ cảm thấy như thế nào?”



Vụ hoán đổi vị trí này thành công khiến Mạnh Hi Tông

kích động. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh trầm hẳn xuống. “Anh cảm

thấy có lẽ mình đã nghiêm phạt Liên Đạc hơi nhẹ rồi.”



Cô cười khúc khích.



Đúng lúc này, trong tần số truyền tin vang lên một giọng nói.



“Hai người đang vui vẻ ở nơi nào vậy?” Là giọng nói bông đùa của Chu thiếu.



“Có chuyện gì?”



Chu thiếu rất biết điều, “à” một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Đồ anh đặt đã làm xong hàng mẫu rồi, khi nào mới đến lấy đây?”



Mạnh Hi Tông nhìn Tô Di, nói: “Ngày mai.”



Ngắt đường truyền, Mạnh Hi Tông trầm giọng nói: “Có một món quà muốn tặng em, đang ở căn cứ của Chu thiếu.”