Mèo Hoang

Chương 64 : Ánh sáng từ tương lai

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Hành tinh của Chu thị. Căn cứ nghiên cứu và chế tạo vũ khí.



Ngọn đèn pha lê tỏa sáng lung linh, huyền ảo khiến căn phòng khoác lên mình

một vẻ lộng lẫy, nguy nga. Dường như bóng đêm cũng vì thế mà nhuốm màu

vàng óng xa hoa.



Trên chiếc giường lớn đủ để mười người nằm vừa,

tấm drap màu đen giống hệt một bàn tay ma quỷ ôm chặt lấy thân hình mềm

mại, trắng mịn như tuyết của cô gái. Cả đêm bị giày vò, cơ thể của cô

gái đã sưng đỏ đến mức không thể tưởng tượng được, thậm chí có chỗ còn

chảy máu. Nhưng cơ thể cường tráng màu đồng cổ của gã đàn ông vẫn kiên

trì chạy nước rút, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.



Đôi mắt

màu xanh lam mơ màng trong lửa dục. Anh ta nhìn màu trắng hấp dẫn không

ngừng lay động trước mắt, lại tựa như thấy được một thế giới khác ở

trong đầu. Cái thế giới đó, trắng xóa như màn tuyết mênh mông, bao vây

anh ta trong vô biên vô hạn, khiến anh ta cảm thấy ngạt thở, ngạt thở

đến mức chỉ có thể thông qua sự tra tấn mạnh bạo hơn nữa mới có thể xoa

dịu được nỗi lo âu trong lòng.



Bỗng nhiên, trên cơ thể trắng mịn

kia xuất hiện một điểm, mà không, có lẽ là rất nhiều điểm vương vết máu

đỏ tươi, tựa như lớp sương mù dày đặc, trong nháy mắt khiến màu trắng

trong, sạch sẽ đó nhuốm một vẻ dơ bẩn đến ghê tởm. Nhưng anh ta rõ ràng

cảm nhận được màu máu đó hấp dẫn bản thân mình đến thế nào, khiến anh ta muốn nó phải thật đậm, thật sâu hơn nữa…



Anh ta chợt hoàn hồn…



Cô gái nằm dưới thân giống hệt một chú chim nhỏ bị thương, thở hổn hển,

hai mắt đẫm lệ, mịt mờ, ra sức vùng vẫy chống tay lên ngực anh ta. Hai

bên gò má của cô ta còn vương nét ửng hồng sau cơn cao trào, nhưng đôi

mắt to tròn, xinh đẹp kia lại ngập tràn vẻ hoảng sợ, đau đớn. Tầm nhìn

của anh ta từ từ dời xuống, chẳng biết từ lúc nào tay phải của anh ta đã cầm chắc một con dao nhỏ, trên mũi dao, máu không ngừng nhỏ giọt. Bên

hông cô gái xuất hiện một vết thương nhỏ đang rỉ máu.



Anh ta thầm kinh hoàng và run sợ. Nếu như vừa rồi không tỉnh táo lại…



Anh ta ném con dao xuống đất, nhìn cô gái với vẻ mặt bình thản, nói: “Kích thích không?”



Cô nàng “tình một đêm” này mới thở phào nhẹ nhõm, cười mắng: “Đau chết đi

được! Em còn tưởng anh muốn giết em nữa kìa! Đúng là kẻ điên!”



“Đúng! Anh là một kẻ điên!” Anh ta nở nụ cười, rút ra khỏi nơi đã sưng tấy từ

lâu của cô gái, đi thẳng tới trước mặt cô ta, cố chấp nhét mạnh vào.



“Tiếp tục!”



Thiếu nữ hàm hồ kêu “ưm ưm” vài tiếng, hai tay ôm chặt lấy hông anh ta, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn, sau đó bị buộc phải vận động. Hai tay anh ta xoa
trần. Thậm chí lúc này, anh ta còn không nhớ rõ những cảm giác hỗn loạn

và đau khổ đã dằn vặt mình bao nhiêu năm nay có hình hài như thế nào.

Giờ đây, anh ta cảm thấy trí não mình cực kỳ sạch sẽ.



Rời khỏi

tinh cầu của Chu thiếu, phi thuyền du hành vũ trụ bay thẳng về khu căn

cứ ở phía Nam bán cầu tinh cầu Tự Do. Dựa vào kế hoạch đã định sẵn, công việc chính sau chiến tranh của Mạnh Hi Tông là cải tiến máy bay chiến

đấu và huấn luyện quân đội. Hai người dự định định cư ở căn cứ Nam bán

cầu dân cư thưa thớt này.



Máy bay vừa đáp xuống bãi đỗ đã thấy cả đống người chạy lại, vây quanh chiếc máy bay, hết sức náo nhiệt. Giản

Mộ An từ trong đám người chui ra, sải bước đi tới. “Ngài chỉ huy, hai

người đã quay về rồi!”



Mạnh Hi Tông thản nhiên gật đầu.



Giản Mộ An có chút đắc ý, nói: “Xem Báo Săn mới trước không? Chúng tôi vừa mới bay thử.”



Đoàn người đi tới phía trước chiếc máy bay chiến đấu, đám học viên phi hành

trẻ tuổi và nhân viên hậu cần mặt đất đều cung kính tản ra, nhìn vợ

chồng Ngài chỉ huy với ánh mắt kích động.



Giản Mộ An cười nói:

“Tia chớp hình chữ thập là biểu tượng liên hợp mà Tổng thống Liên minh

vừa ban bố. Sự biến tướng này là để lấy lòng Lính đánh thuê chúng ta.

Hình dáng bên ngoài tôi tự tay thiết kế…” Anh ta đột nhiên ngừng lại vì

chợt thấy sắc mặt của đám người Mạnh Hi Tông biến đổi rất nhanh.



Mạnh Hi Tông có vẻ trầm ngâm, Tô Di lại trầm tĩnh, đám lính đánh thuê theo

sau hộ tống lại trợn tròn mắt, vẻ mặt hết sức phức tạp. Có người thậm

chí còn lẩm bẩm: “Đây chẳng phải chính là… thứ chúng ta nhìn thấy ở hành tinh Pha Lê kia sao…”



Mạnh Hi Tông khẽ quát một tiếng: “Lập tức

triệu tập toàn bộ Hạm trưởng cho tôi, đồng thời liên lạc với Tổng thống

Liên minh và Nguyên soái Lương Đồng.”



Trong vẻ mặt mờ mịt không

hiểu có chuyện gì xảy ra của đám người Giản Mộ An, Mạnh Hi Tông sải

bước, đi nhanh về phía phòng chỉ huy tác chiến. Tô Di đứng ngây tại chỗ, nhìn chiếc Báo Săn kiểu mới trên bãi đỗ máy bay. Thân máy màu vàng kim, ống pháo hỏa lực vững chắc, còn có biểu tượng tia chớp hình chữ thập,

trong lòng dấy lên cảm giác vừa khiếp sợ vừa khổ sở.



Người máy đổ bộ, người máy thực sự sẽ đổ bộ vào một ngày nào đó.



Những gì bọn họ nhìn thấy lại là ánh sáng đến từ tương lai. Lúc nó chiếu qua

hành tinh Pha Lê gặp phải thời không gấp khúc thì những hình ảnh đó được ghi lại, sau đó bị bọn họ phát hiện ra. Thì ra, những trận chiến liên

quan đến tinh hệ Vĩnh Hằng được ghi chép trên những cây cột pha lê kia

không phải xảy ra trong quá khứ, mà sẽ xảy đến trong tương lai.