Mèo Hoang

Chương 65 : Người máy thức tỉnh

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Ánh nắng chiều óng ả

chiếu vào bãi đỗ máy bay rộng lớn, vắng lặng. từng chiếc Báo Săn kiểu

mới gào thét bay ngang bầu trời, tạo thành những đường cong hoàn mỹ, lần lượt hạ cánh theo thứ tự.



Tô Di cẩn thận nhảy xuống khỏi Báo

Săn, đám nam nữ thanh niên trên những chiếc máy bay chiến đấu khác cũng

đồng loạt nhảy xuống, tập trung một chỗ. Tô Di nhìn bọn họ với ánh mắt

điềm nhiên mà ấm áp, nói: “Các Chuẩn úy, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ

không còn dạy các bạn nữa. Hy vọng hai tháng sau tại buổi lễ tốt nghiệp, thành tích của các bạn sẽ vẫn giữ vững danh hiệu số một trong đợt huấn

luyện phi hành này. Tôi thực sự hãnh diện vì các bạn.”



Những

người trẻ tuổi kia mặc dù sáng sớm nay đã được Tô Di thông báo tin tức

này, nhưng kết thúc buổi dạy cuối cùng của Tô Di, bọn họ lại thấy có

chút không nỡ. Có người lên tiếng hỏi: “Thiếu tá, chị còn tiếp tục giảng dạy nữa không?”



“Có chứ!” Cô cười, đáp: “Một năm nữa. Đến lúc đó, các bạn đã là những phi công chính thức rồi.”



“Tạm biệt!” Mười mấy người thanh niên đồng loạt cúi chào Tô Di. Tô Di đáp lễ, tuy trong lòng có chút không nỡ, nhưng…



“Tạm biệt!” Cô mỉm cười xoay người, sải bước, nhanh chóng rời khỏi ánh mắt lưu luyến, không nỡ rời xa của các học viên.



Mới đi được vài phút, cô liền thấy bên trong phòng nghỉ ngơi của huấn luyện viên phía đằng trước có bóng dáng cao lớn mà vô cùng quen thuộc bước

ra. Anh mặc áo sơ mi thông thường của Lính đánh thuê, khuôn mặt điển

trai vô cùng bắt mắt, thần sắc điềm đạm và trấn tĩnh. Anh nhìn Tô Di.

Trong mắt hiện lên nét cười.



Mạnh Hi Tông trước kia đâu có ánh

mắt dịu dàng đến thế! Nhưng sau hơn một năm kể từ khi cứu nhau trong

hoạn nạn, vẻ bề ngoài lúc nào cũng oai nghiêm, lạnh lùng như băng của

anh, trước mặt cô sớm đã chẳng còn xót lại chút nào. Đương nhiên, ở

trước mặt người khác, anh vẫn là Ngài chỉ huy cao cao tại thượng. Hơn

nữa, để chuẩn bị cho cuộc chiến với Người máy nên vẻ nghiêm túc của anh

càng ngày càng khiến người ta cảm thấy bị áp lực. Có lần, Tô Di đi cùng

anh tới buổi lễ tốt nghiệp của học viên phi hành, nghe thấy mọi người ai nấy đều kín đáo bàn tán Ngài chỉ huy u ám kinh khủng. Bởi trong buổi

cùng các vị Hạm trưởng sát hạch người mới, Mạnh Hi Tông đã từng khiến

bọn họ phải toát mồ hôi lạnh.



Anh đi tới trước mặt Tô Di, ôm lấy eo cô, điềm đạm nói: “Trễ hơn so với thời gian quy định.”



Tô Di cười cười. “Có vài học viên chưa nắm bắt được trọng điểm của kỹ

thuật bay nên em hướng dẫn thêm một chút. Anh về sớm thế?” Trước kia,

mỗi lần anh đi thị sát trên các pháo đài đều sớm nhất là sáng hôm sau

mới trở về.



Mạnh Hi Tông ôm cô, đi về phía tòa nhà phía sau, nói: “Không còn cách nào khác, phu nhân còn bận rộn hơn cả anh.” Ngụ ý là,

anh phải nhanh chóng quay về thì mới có nhiều thời gian để ở bên cô.



Tô Di cười khúc khích, nhìn anh không nói một lời. Anh nhìn khuôn miệng

cười quen thuộc trước mặt, trong lòng khẽ động, liền cúi xuống, đặt lên

môi cô một nụ hôn.



“Oa! Chồng của Thiếu ta đẹp trai quá!”



“Thật vậy không, thật vậy không? A! Thiếu tá cũng đẹp mà!”



Phía sau không ngừng truyền tới tiếng xì xầm bàn tán của các học viên. Mặt

Tô Di đỏ bừng, đẩy Mạnh Hi Tông ra. Mạnh Hi Tông vẻ mặt lạnh lùng, ngoái đầu nhìn lại. Đám học viên nhìn rõ diện mạo của anh, tựa như thấy quỷ,

nhất thời không nói nên lời.



Một năm đã trôi qua nhưng Người máy vẫn chưa xuất hiện.



Những hình ảnh dị thường từng được chứng kiến ở hành tinh Pha Lê kia như một

lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng trong lòng Mạnh Hi Tông, Tổng thống Liên

minh và Nguyên soái Lương Đồng. Sau ngày hôm đó, tinh hệ Vĩnh Hẳng khởi

động khẩn cấp trạng thái sẵn sàng chiến đấu, ngay cả Nữ vương Trùng tộc

cũng ngỏ lời nếu cần thiết, có thể liên hiệp tác chiến.



Song,

trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp đã duy trì trong suốt sáu tháng

cũng cần phải được hủy bỏ. Bởi tin tức về sự đổ bộ của Người máy chỉ có

một số ít các sĩ quan chỉ huy cấp cao và người đứng đầu đều biết, các sĩ quan thông thường, binh lính và dân chúng tuyệt nhiên không thể hiểu

nổi lý do vì sao Trùng tộc đã bị đánh bại mà Liên minh vẫn còn phải

chuẩn bị chiến đấu. Không một ai biết sẽ có ngày, Người máy nhất định sẽ đến – nếu như trong vũ trụ bao la này, thực sự vẫn còn một nền văn minh Người máy đang tồn tại.




Tô Di trầm mặc. Đúng lúc này, di động trong túi cô bỗng nhiên vang lên. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vã nhấc máy. Giọng nói đầy lo lắng của

Mộ Tây Đình truyền tới: “Cảm tạ trời đất! Phu nhân, cô đang ở đâu vậy?”



“Bệnh viện! Ở đây xảy ra…”



“Các cậu lập tức tới bệnh viện đón phu nhân ngay!” Mộ Tây Đình quát ai đó

trong điện thoại, sau đó, nói với Tô Di: “Ba phút nữa họ sẽ tới! Phu

nhân, hãy bảo vệ bản thân thật tốt. Tôi đã khởi động Báo Săn rồi!”



Tô Di đứng ở khoảnh đất trống bên ngoài chờ Mộ Tây Đình đến đón, nhìn

những chiếc Báo Săn bay lên từ khu căn cứ, phi công cùng nhân viên hậu

cần mặt đất đều phối hợp với nhau đâu vào đấy, cũng coi như yên lòng.



Chỉ là từ các ngóc ngách trên đường phố, không ngừng xuất hiện các loại

thiết bị điện gia dụng như tủ lạnh, máy giặt, thậm chí còn có lò nướng…

bọn chúng đều nỗ lực tấn công con người. Nhưng bọn chúng vừa chạy ra

khỏi nhà đã bị lính đánh thuê phòng ngự ở bên ngoài bắn gục sạch.



Mặc dù sức chiến đấu của những cỗ máy này không chịu nổi một đòn công kích, nhưng cảnh này lại vô cùng kỳ quái. Tô Di chỉ cảm thấy da đầu tê dại.



Đám lính đánh thuê chịu trách nhiệm bảo vệ Tô Di rất nhanh đã đến nơi, dưới sự che chắn của bọn họ, Tô Di đã an toàn leo lên Báo Săn. Mộ Tây Đình

ngồi trên ghế lái, vẻ mặt hết sức tập trung, nhanh chóng khởi động động

cơ, bay ra ngoài tầng khí quyển.



Tô Di ngờ vực hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy, Tây Đình?”



Mộ Tây Đình thấp giọng, nói: “Chúng tôi kiểm tra đo lường được một loạt

tín hiệu siêu cường, từ ngoài không gian đang tiến hành quét qua toàn bộ tinh hệ Vĩnh Hằng.”



“Những cỗ máy này bị ảnh hưởng bởi tsin hiệu đó ư?”



“Đúng vậy!” Giọng nói của Mộ Tây Đình chưa bao giờ nghiêm túc đến thế. “Mỗi

hành tinh đều có những báo cáo dị thường. Chỉ cần là máy móc có gắn chip thì đều có khả năng tấn công con người.”



“Hệ thống phòng ngực có bị ảnh hưởng không?” Tô Di vội hét lên.



Mộ Tây Đình tựa hồ không ngờ cô cũng nghĩ tới điều này, ngập ngừng một lát rồi nói: “Tín hiệu kia mang theo virus, đã bắt đầu tấn công vào bức

tường lửa của chúng ta rồi.”



Tim Tô Di đập thình thịch. Rốt cuộc

đó là tín hiệu gì mà lại có thể quét qua được toàn bộ phạm vi của tinh

hệ Vĩnh Hằng kia chứ? Hơn nữa, nó còn điều khiển được những thiết bị máy móc có gắn chip này, khống chế chúng tấn công loài người? Chẳng lẽ

Người máy đã tới? Khoa học kỹ thuật của bọn chúng đã phát triển tới

trình độ không tưởng này rồi ư? Cô chỉ cảm thấy nỗi bất an trong lòng

càng lúc càng lớn, hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Mạnh Hi Tông.



Mà khi Báo Săn an toàn đáp xuống boong tàu của pháo đài vũ trụ, Tô Di và

Mộ Tây Đình vừa mới đi được vài bước, liền thấy bên ngoài cửa sổ thủy

tinh trên dãy hành lang, những luồng ánh sáng bạc chợt lóe lên, sáng rõ.



Tô Di hoảng sợ xoay người, dán chặt vào cửa sổ.



Một chiếc chiến hạm khổng lồ và năm chiếc pháo đài lớn nhỏ thông thường,

gần như là mới tinh, nhảy siêu quang tốc, xuất hiện lơ lửng ngay phía

trên năm hành tinh của tinh hệ Vĩnh Hằng.



Là Người máy sao?



Nhưng đó chưa phải là thứ kinh khủng nhất!



Bọn họ vừa mới nghe đám sĩ quan truyền tin nói, tín hiệu kia càng lúc càng

mạnh, nó đang điên cuồng tấn công hệ thống phòng ngự, một khi hệ thống

bị xâm nhập, e rằng tất cả máy bay chiến đấu, pháo đài của quân Liên

minh đều sẽ mất đi năng lực tác chiến. Đến lúc đó, tất cả các chiến hạm

và thiết bị máy móc đều sẽ trở thành kẻ địch! Nói như vậy, loài người

chắc chắn sẽ bại trận.



Trong đầu Tô Di bỗng nhiên hiện lên bốn chữ kỳ dị.



“Người máy thức tỉnh.”



Đây mới là điều kinh khủng nhất!