Mèo Hoang

Chương 66 : Cuộc chiến với Người máy

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tô Di bước từng bước

vào Trung tâm chỉ huy tác chiến đã thấy các sĩ quan chỉ huy ngồi nghiêm

chỉnh, người nào người nấy đều tỏ ra hết sức chăm chú, bận rộn. Mạnh Hi

Tông đứng trước đài chỉ huy ở giữa phòng, cúi đầu nói gì đó với viên sĩ

quan kỹ thuật bên cạnh. Nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp khiến lòng Tô

Di bất giác nhói đau. Nếu như chiến tranh lại xảy ra, người đàn ông này

sẽ lại phải gánh trên vai tương lai của mọi người một lần nữa.



Theo sự sắp xếp của Mộ Tây Đình, Tô Di ngồi xuống một góc. Mộ Tây Đình đi

tới bên cạnh Mạnh Hi Tông, đợi viên sĩ quan rời đi, cậu ta liền thì thầm gì đó với anh. Sau đó, Mạnh Hi Tông lập tức quay đầu lại, nhìn cô từ

phía xa. Ánh mắt này khiến trong lòng Tô Di khẽ run lên.



Cô không khỏi nhớ tới hơn một năm trước, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy những hình ảnh về cuộc chiến trong tương lai phản chiếu trên cột đá pha lê. Mạnh

Hi Tông gần như cưỡng chế cô về thành phố Lính đánh thuê ngay lập tức.

Lần đó, cô thực sự giận đến phát điên. Sau hơn một tháng bị nhốt trong

sự cô độc, Mạnh Hi Tông không chịu nổi thái độ chiến tranh lạnh của cô,

vì thế, anh đành phải đưa cô quay về.



Cũng trong lần đó, hai

người đã quán triệt tư tưởng rằng bất luận có thế nào đi chăng nữa thì

họ cũng không được rời xa nhau. Thời khắc nguy hiểm đã cận kề, ý niệm

đầu tiên trong đầu Mạnh Hi Tông chính là bảo vệ người phụ nữ của mình.

Nhưng Tô Di lại nói với anh rằng, chia ly còn khiến người ta sợ hãi hơn

cả đối mặt với nguy hiểm. Huống hồ, nếu như Người máy đã đổ bộ xuống

tinh hệ Vĩnh Hằng thì ai có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không đổ bộ xuống

những nơi khác nữa? Bên cạnh anh mới là nơi an toàn nhất.



Chỉ là

bây giờ… Tô Di khẽ xoa bụng mình, nếu như Mạnh Hi Tông muốn cô rời đi vì sự an nguy của con thì sao? Cô liền dứt khoát nhìn lại anh với ánh mắt

kiên định, lẳng lặng nói lên sự kiên trì của mình. Nếu như anh có mệnh

hệ gì, cô sẽ lâm vào cảnh mẹ góa con côi, phải trốn chạy giữa vũ trụ

rộng lớn, bao la này, vậy thì chi bằng cả nhà họ cứ ở chung với nhau,

cùng đối mặt với tương lai mịt mờ phía trước. Cũng may, ánh mắt của Mạnh Hi Tông chỉ thản nhiên dừng lại trên người cô vài giây rồi quay lại

nhìn bản kế hoạch tác chiến trước mặt. Tô Di liền thở phào nhẹ nhõm.



“Phu nhân, tôi vừa đi trợ giúp pháo đài phòng ngự.” Mộ Tây Đình quay lại chỗ cô, nói.



Tô Di gật đầu, lại hỏi: “Tình hình lúc này thế nào rồi?”



Mộ Tây Đình tháo một bên tai nghe xuống, đưa cho Tô Di, nói: “Đối phương

đã đưa ra lời tuyên bố chính thức, yêu cầu chúng ta đầu hàng vô điều

kiện. Ngay sau đó, chúng ta liền phát động cuộc tổng tấn công.”



Cậu ta lấy ra một tờ fax được gửi tới từ sĩ quan truyền tin ở một nơi nào

đó, đưa cho Tô Di rồi đi thẳng về phía đài chỉ huy ở đối diện. Trên tờ

fax trắng tinh mà lạnh lẽo, những dòng chữ màu đen, rắn rỏi không khỏi

khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.



“Tôi là Hình Nghi – Cass

Dios, Sĩ quan chỉ huy cao nhất của nền văn minh Người máy, lập tức tuyên bố quyền chiếm lĩnh đối với những khu vực nằm trong phạm vi hai nghìn

năm ánh sáng của tinh hệ Vĩnh Hằng. Quyền chiếm lĩnh bao gồm toàn bộ các tinh thể, tài nguyên cùng sinh mệnh của các vật thể trí tuệ hoặc không

trí tuệ trong khu vực này. Tất cả đều phải tự nguyện đầu hàng, thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ dựa theo “Điều khoản thực dân”. Bất cứ kẻ nào có ý định kháng cự sẽ được coi là kẻ địch và bị tiêu diệt. Các người có mười phút để suy ngẫm xem có nên đầu hàng hay không.



Ký tên: Hình Nghi – Cass Dios.”



Cách hành văn vô cùng cứng nhắc, chứng tỏ hắn là một kẻ cao ngạo, lạnh lùng

và hà khắc. Tô Di nghĩ, bất kỳ ai đọc được bản tuyên bố ngạo mạn này

cũng sẽ cảm thấy vừa tức tối, giận dữ vừa kinh hãi, e sợ. Còn anh thì

sao?



Cô ngẩng đầu, quan sát anh. Chỉ thấy anh vô cùng chăm chú

lắng nghe báo cáo ngắn gọn của viên sĩ quan kỹ thuật, gương mặt nhìn

nghiêng trầm tĩnh, lạnh lùng như một pho tượng. Có lẽ, bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào cũng không thể khiến anh cảm thấy sợ hãi.



Không cần đợi đến mười phút.
phía sau lưng mình tự lúc nào. Lửa đạn lóe sáng như ánh sao, từng chiếc

Báo Săn, Tuyết Phong, Mèo Hoang tựa như những ngôi sao băng trong một vở thảm kịch, chao nghiêng một hồi rồi bắt đầu rơi xuống.



“Phi cơ cứu viện!” Hạm phó hô to một tiếng, cho dù biết cơ hội sống sót của những viên phi công kia là vô cùng nhỏ nhoi.



Tô Di quả thực không thể tin vào mắt mình, đây là kỹ thuật mà loài người

chưa bao giờ được nhìn thấy. Máy bay chiến đấu tân tiến nhất Nhân loại

mỗi khi thực hiện bước nhảy siêu quang tốc cũng cần ít nhất mười lăm

giây để khởi động động cơ, đó là còn chưa tính đến thời gian điều chỉnh

số liệu tọa độ giữa hai lần nhảy liên tiếp. Thế mà… Người máy lại có thể thực hiện bước nhảy siêu quang tốc ở một cự ly cực ngắn và nhanh đến

chóng mặt như vậy. Có thể đối với việc du hành vũ trụ thì điều này chẳng mang lại tác dụng gì lớn lao nhưng đặt vào thực tế cuộc chiến thì quả

thực đã khiến người ta phải nhìn đám Người máy đó như loài ma quỷ khủng

khiếp!



Cô sợ hãi, quay sang nhìn Mạnh Hi Tông. Anh vẫn đứng sừng

sững ở đó, vô cùng nghiêm trang, chỉ là sắc mặt tối sầm tựa bầu trời u

ám, trong đôi con ngươi lấp lánh ánh lửa giận dữ. Chỉ trong vòng vài

phút ngắn ngủi, hơn một phần ba số máy bay chiến đấu của quân ta tựa như sao băng liên tiếp rơi rụng. Mà mức độ tổn thất vẫn không ngừng tăng

nhanh.



Đúng lúc này, Thượng úy Lăng Yến giữ chức vụ sĩ quan kỹ

thuật cấp cao đột nhiên biến sắc mặt, đứng bật dậy, nói: “Ngài chỉ huy,

hệ thống phòng ngự mặt đất… đã bị xâm nhập!”



Tô Di hiểu rõ, một

khi hệ thống phòng ngự mặt đất bị xâm nhập thì sẽ có hệ lụy như thế nào. Giờ đây, đạn pháo của Người máy có thể dễ dàng tập kích hành tinh, thậm chí còn khống chế được hỏa tiễn của loài người. Hơn nữa, còn có thể

xuyên qua hệ thống phòng ngự, từng bước xâm nhập vào hệ thống chỉ huy

tác chiến trên các chiến hạm. Bọn họ gần như đã bị bao vây tứ phía!



Sắc mặt Mạnh Hi Tông lạnh lẽo như băng giá, nhất thời, tất thảy mọi người

trong Trung tâm chỉ huy tác chiến đều quay sang nhìn anh. Anh ngẩng đầu, lẳng lặng quét mắt nhìn quanh một vòng.



“Lệnh cho tất cả máy bay chiến đấu quay về điểm xuất phát!” Anh trầm giọng: “Tất cả pháo đài

cùng chiến hạm lập tức ngắt đường truyền internet, liên lạc bằng hệ

thống truyền tin radio. Ba mươi giây nữa phải nhảy đến tọa độ khẩn cấp

ngay!”



Tất cả mọi người đều không lên tiếng.



“Lập tức chấp hành!” Mạnh Hi Tông gầm nhẹ một tiếng, mọi người mới như giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ đông.



“Mạnh Hi Tông! Các cậu định đi thật à?” Trong tần số truyền tin truyền đến giọng nói kinh ngạc của Nguyên soái Lương Đồng.



Mạnh Hi Tông nhấc bộ đàm lên, trầm giọng: “Trận chiến này nhất định thất bại.”



Lương Đồng không kiềm chế nổi giận dữ: “Cậu muốn giao năm hành tinh không hề có sức phòng ngự này cho Người máy?”



Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh, nói: “Ở lại đồng nghĩa với

chịu chết! Việc chúng ta cần làm lúc này là bảo toàn lực lượng, sau đó

mới có cơ hội phản công, mới cứu được nhiều người hơn!”



Nguyên soái Lương Đồng trầm mặc trong chốc lát rồi bình tĩnh trở lại, nói: “Cậu nói đúng!”



Tô Di nhìn nghiêng một bên mặt Mạnh Hi Tông, nhìn bàn tay anh đang đặt

trên mặt bàn, nắm chặt thành nắm đấm, cô chỉ thấy trong lòng dấy lên một nỗi xót xa không thể diễn tả bằng lời. Anh ra lệnh rút lui là hoàn toàn chính xác, bởi cứ cố chấp tiếp tục chiến đấu thì chỉ có một con đường

chết! Nhưng buộc phải hạ lệnh rút quân, phải chấp nhận bại trận, e rằng

đối với anh, đó là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn… Huống hồ, dưới sự chỉ

huy của anh, loài người vốn đã chiếm thế thượng phong nhưng chỉ vì kỹ

thuật nhảy siêu quang tốc của Người máy quá thần kỳ mà trong nháy mắt,

chúng ta đã phải chịu cảnh thất bại thảm hại.



Cô cúi đầu, lần nữa nhìn vào màn hình, những chiếc máy bay chiến đấu màu đen vẫn không

ngừng hung hăng lao đến như những đợt thủy triều. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng bạc lóe lên, cô cảm nhận cả pháo đài đang rung lắc dữ dội. Mọi người lập tức ngã nhào, Tô Di sớm đã có phòng bị, liền vững vàng giữ

chắc lấy một chiếc ghế gần đó, một tay ôm chặt bụng mình, trong lòng khó chịu không sao nói nên lời.