Mèo Hoang

Chương 67 : Trung tướng Kỳ Lân

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tô Di chợt tỉnh giấc vì đứa bé trong bụng cô có động tĩnh, như thể nó cũng cảm nhận được tình hình bất ổn lúc này.



Đây là một khoang nghỉ ngơi cách Trung tâm chỉ huy không xa. Nhờ phúc của

đứa bé mà cô có thể ngủ được một lát. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này

cách thời gian bọn họ nhảy siêu quang tốc trốn chạy mới được hơn hai

tiếng đồng hồ. Dọc đường đi, cô gặp không ít các sĩ quan quân đội, người nào người nấy đều có vẻ vô cùng căng thẳng, có người lại tỏ ra hết sức

mệt mỏi và uể oải. Đúng vậy, Lính đánh thuê luôn hống hách, vô kỷ luật

trên cái tinh hệ này, đã bao giờ đã phải chịu thất bại thảm hại đến vậy?



Cô bước vào khu Trung tâm chỉ huy tác chiến, phát hiện nơi này bây giờ

chằng khác lúc cô vừa mới rời đi là bao. Các sĩ quan kỹ thuật vẫn dốc

toàn bộ sức lực và sự tập trung cho công việc, tính toán những tổn thất, phân tích tình hình chiến đấu, không ngừng đưa báo cáo đến tay Hạm phó. Tổ sửa chữa của bộ phận hậu cần mặt đất đang gấp rút sửa lại các thiết

bị trong khu Trung tâm tác chiến, còn các sĩ quan truyền tin đang kiểm

tra, đối chiếu số lượng chiến hạm và phi công ra trận trong cuộc chiến

vừa rồi.



Mạnh Hi Tông vẫn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, cùng một

vài vị cơ trưởng viết gì đó trên giấy. Tô Di không hề nghi ngờ rằng anh

đã đứng như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Cô hỏi viên sĩ quan bên

cạnh: “Ngài chỉ huy đang làm gì vậy?”



“Phu nhân!” Người sĩ quan nhận ra cô, trên khuôn mặt mệt mỏi toát lên vẻ tự hào. “Ngài chỉ huy đang lập kế hoạch phản công.”



Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, kỹ thuật nhảy siêu quang tốc của máy bay địch siêu việt lạ thường, muốn phản công sẽ phải khó khăn đến mức nào chứ?

Nhưng Mạnh Hi Tông vẫn không chịu từ bỏ, có vẻ như trong lòng anh vốn

chưa bao giờ chấp nhận sự thất bại này.



Đúng lúc này, một sĩ quan hậu cần dẫn theo đội binh sĩ, bưng khay cơm đi đến. “Ngài chỉ huy, đã

một ngày trôi qua rồi.” Anh ta kiên định nói: “Ngài cùng mọi người ăn

chút gì đi.”



Mạnh Hi Tông ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta vài

giây, tựa hồ giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đặt chiếc bút trên

tay xuống, điềm đạm nói: “Mười phút nữa tiếp tục.”



Các binh sĩ

hậu cần nhanh chóng phân phát đồ ăn, mọi người không liếc mắt lấy một

cái đã vùi đầu vào ngấu nghiến như bị bỏ đói. Mạnh Hi Tông bước tới

trước mặt Tô Di, ngồi xuống bên cô.



“Em phải ăn uống đầy đủ đấy!” Anh đưa suất cơm đến trước mặt cô. “Lần sau, kêu hậu cần đưa đồ ăn đến

đúng giờ cho em. Em không cần phải chờ anh.”



Tô Di gật đầu, hai

người cứ như vậy yên lặng dùng bữa. Mạnh Hi Tông ăn rất nhanh, mà thực

ra cũng chẳng được bao nhiêu vào bụng. Chẳng mấy chốc, anh đã đứng lên,

định đi ngay lên đài chỉ huy. Tô Di liền nắm lấy cánh tay anh. Anh chợt

dừng động tác, ngồi xuống nhìn cô.



“Anh đã làm rất tốt!” Cô nhìn

anh, nói: “Chúng ta đã từng chứng kiến những nền văn minh siêu cường hơn bị nền văn minh Người máy đánh bại, nhưng anh gần như đã chiến thắng

bọn chúng, anh không cần...”



“Anh sẽ không.” Anh lẳng lặng cắt ngang lời an ủi của cô, mỉm cười, nói: “Em cũng đừng lo lắng quá!”



Tô Di do dự một lát rồi nói: “Anh có muốn em đi đánh thức dãy đá khổng lồ kia không...”



“Em có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Anh quả quyết: “Tô Di, điều đó sẽ chỉ

khiến anh phân tâm thêm mà thôi. Em ở lại nơi này thì đầu óc anh mới yên tâm mà nghĩ tới những việc khác được.”


Toàn bộ cơ thể của người máy đó được cấu tạo hoàn toàn bằng những khối kim

loại màu bạc. Trên chiếc đầu nhọn thuôn thuôn cũng có đường nét của một

khuôn mặt. Đôi mắt nó tròn như viên bi ve lại đỏ ngầu, chiếc mũi kim

loại cao và thẳng, không có môi. Khi miệng nó ngậm lại thì chỉ còn là

một đường chỉ mảnh. Nhưng ngũ quan kim loại mô phỏng loài người đó thoạt nhìn lại có vẻ tràn trề sức sống. Nhất là nét lạnh lùng toát ra từ hai

tròng mắt màu đỏ không ngừng lóe sáng.



Mà gã loài người đang đứng bên cạnh kia, ăn mặc khác hẳn lúc trước, hắn đã thay sang một bộ quân

phục phẳng phiu. Bộ quân phục này cũng có màu trắng bạc, được làm từ một loại chất liệu cực nhẹ, bao quanh thân hình cao lớn, rắn rỏi của hắn.



Tên người máy nói với gã loài người: “Hình Kỳ Lân, lần này là tôi nể mặt cậu.”



Hình Kỳ Lân cúi đầu thật thấp, đáp: “Ngài chỉ huy, ngài đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt.”



Ánh mắt đỏ ngầu của tên người máy tỏ vẻ hờ hững. “Cậu là người tiên phong

trong công cuộc lần này, những cống hiến của cậu dành cho Đế quốc là vô

cùng to lớn. Tôi tôn trọng ý kiến của cậu. Nhưng tôi không thích phiền

phức, vì thế, nếu những con người này gây ra bất kỳ sự phiền toái nào,

cậu hãy đích thân tiêu diệt bọn chúng.”



“Tôi hoàn toàn nhất trí với ý kiến của ngài.” Hình Kỳ Lân giữ nguyên vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt.



Đúng lúc này, trên hành lang vang lên những tiếng bước chân đứt quãng. Bước

vào đầu tiên là hai tên người máy có thân hình hoàn toàn bằng kim loại

màu đen. Cơ thể của bọn chúng còn to gấp đôi tên người máy chỉ huy kia,

tứ chi thô kệch, rắn chắc, đầu tròn lẳn. Cánh tay của chúng cũng chính

là những họng súng, nhắm thẳng vào loài người đi sát ngay phía sau.



Mặc dù Mạnh Hi Tông và các vị Hạm trưởng đã từng không ít lần lâm vào cảnh

tù đày nhưng vẻ mặt họ vẫn vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi. Bọn họ

bước vào buồng chỉ huy rộng mở, lập tức cảm thấy kinh hãi với những gì

nhìn thấy trước mắt. Chỉ cần liếc qua đã có thể nhận ra trình độ khoa

học kỹ thuật của nền văn minh Người máy vượt xa so với loài người.



Không có máy vi tính, không có nhân viên trực tiếp làm việc. Trên vách tường

mỏng manh trước mắt, dãy số liệu điện quang màu bạc tựa như dòng nước

không bao giờ ngừng chảy, cứ thế nhấp nháy liên tục. Định thần nhìn lại, đó là một dãy số liệu đan xen chằng chịt, chạy trên khắp các vách tường của phòng chỉ huy. Viên sĩ quan kỹ thuật cấp cao Lăng Yến hạ giọng nói

nhỏ với Mạnh Hi Tông: “Căn phòng này cũng chính là máy chủ của bọn họ.”



Mạnh Hi Tông ngẩng đầu, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, chợt có người ở phía sau khẽ thấp giọng hô: “Carlo...”



Tuy Mạnh Hi Tông trước nay vẫn thấy chết không sờn nhưng khi nhìn rõ tướng

mạo của tên người máy và gã loài người trong căn phòng này, anh cũng

không tránh khỏi phải nhíu mày khiếp sợ. Tên người máy nhìn thấy vẻ mặt

kinh hoàng của bọn họ, đôi con ngươi đỏ ngầu bất giác hiện lên ý cười

giống hệt loài người. Gã đàn ông được gọi với cái tên Hình Kỳ Lân kia

nhìn lướt qua Mạnh Hi Tông, trong đôi mắt xanh hẹp dài của hắn ánh lên

vài phần khổ sở, nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng vẻ lạnh lùng,

băng giá.



“Mạnh Hi Tông.” Giọng nói của hắn không hề có chút cảm

xúc nào. “Tôi là Hình Kỳ Lân, Trung tướng của nền văn minh Người máy đệ

nhất, đại diện cho Đế quốc, tiếp nhận sự đầu hàng của các vị.”