Mèo Hoang

Chương 68 : Giết gà dọa khỉ

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tựa như không nhìn thấy vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa phẫn nỗ của mọi người ở

phía sau Mạnh Hi Tông, Carlo Chu ngày trước – Hình Kỳ Lân hiện tại trực

tiếp cầm tập bản thỏa thuận từ trên bàn lên, đưa cho Mạnh Hi Tông.



“Tôi tin chắc rằng trước đây, các vị cũng chưa đọc kĩ mọi điều khoản về thực dân.” Hắn lại quay sang, nói với tên người máy: “Ngài chỉ huy, đợi mọi

người đến đông đủ rồi chính thức ký tên.”



Mạnh Hi Tông tiếp nhận

bản điều khoản thực dân, đại ý rất đơn giản: Nhân loại thừa nhận địa vị

thống trị của Người máy, chấp nhận lao động khổ sai và chế độ tòng quân

vô điều kiện, khai thác tài nguyên cho Người máy, tham gia sản xuất và

chinh chiến với những chủng tộc khác. Dưới nghĩa vụ tiền đề này, Nhân

loại có thể sẽ bị áp hạn ngạch phân phối lương thực, quyền khám chữa

bệnh và cả vấn đề sinh sản. Những điều khoản này rất cứng nhắc, hiển

nhiên trong mắt của Người máy, loài người cũng chỉ là một giống loài bị

chinh phục mà thôi. Thậm chí, chúng còn coi loài người chẳng khác nào

những công cụ máy móc để mà đối xử.



Mạnh Hi Tông ngẩng đầu nhìn Hình Kỳ Lân, hắn ta lại quay mặt đi chỗ khác, nói với gã cảnh vệ: “Vẫn chưa tới sao?”



Rất nhanh sau đó, đoàn người Tổng thống Liên minh và Nguyên Soái Lương Đồng cũng bị giải đến. Trong số đó cũng có không ít người nhận ra Carlo Chu, bọn họ đều kinh hãi hô lên. Sau khi chuyền tay nhau đọc xong bản điều

khoản thực dân, ai nấy đều im lặng như tờ.



Hồi lâu sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân đều đặn. Một dáng người cao gầy, diễm lệ

chầm chậm theo sau gã cảnh vệ bước vào phòng. Đó chính là Nữ vương Trùng tộc Đại Bích đã lâu không gặp. Vẻ mặt cô ta lạnh tanh, cũng không chào

hỏi bất cứ ai, lẳng lặng đứng ở một góc khuất.



Những người thống trị vĩ đại của tinh hệ Vĩnh Hằng đều đã có mặt đông đủ.



Quá trình ký tên diễn ra trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, chỉ là

khi giấy và bút được đưa đến trước mặt Mạnh Hi Tông, trong đầu anh

thoáng hiện lên vẻ mặt u buồn của Tô Di lúc chia tay. Trong lòng anh dấy lên cảm giác cay đắng trước nay chưa từng có. Ký tên, đồng nghĩa với

việc mười vạn quân Lính đánh thuê sẽ trở thành nô lệ của Người máy, thậm chí, bao gồm cả đứa con còn chưa ra đời của anh. Nếu Tô Di biết đến

cảnh bất lực ngày hôm nay của chồng mình, liệu cô có thất vọng lắm

không?



Anh không thể khuất phục như thế được. Ý chí không cần đến bất cứ thứ ngôn ngữ nào để tồn tại.



Anh nhấc bút, nhanh chóng ký tên của mình.



“Tôi rất lấy làm vui mừng. Ngày hôm nay, chiến tranh đã kết thúc một cách

vui vẻ nhường này...” Hình Kỳ Lân đảo mắt nhìn mọi người một lượt. “Các

vị có thể trở về chiến hạm của mình được rồi. Trước mười hai giờ đêm

nay, phải hủy bỏ toàn bộ vũ trang, quay trở lại mặt đất. Bắt đầu từ ngày mai, đội cảnh vệ Người máy sẽ tiến hành tổng điều tra dân số. Xin mời

các vị quản thúc tốt cấp dưới của mình, tiếp thu mọi sự sắp xếp của đội

cảnh vệ Người máy.”



Mọi người không ai ngờ tới cảnh tượng chỉ

đáng sợ chứ không nguy hiểm này, trầm mặc giây lát rồi đều xoay người,

bước ra ngoài cửa.



“Đợi một chút!” Tên Sĩ quan chỉ huy Người máy

nãy giờ vẫn trầm mặc, đột nhiên mở miệng. Giọng nói của gã vô cùng trầm

thấp, nghe không khác giọng của người đàn ông trưởng thành là bao, thậm

chí còn chất phác, cuốn hút hơn người bình thường.


Tô Di chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi của anh ra, hiện lên ngay trước mắt cô

là từng mảng lớn xanh tím. Một bên cánh tay và đùi phải quấn băng gạc

kín mít, đeo nẹp cố định chỉnh hình. Anh đã bị gãy xương. Không thể nhìn ra dưới những cú đánh mãnh liệt như vậy, nội tạng của anh đã bị tổn

thương trầm trọng đến thế nào.



Tô Di cố gắng cầm nước mắt, lấy

khăn bông xấp nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt và vết máu dính trên người anh. Ai ngờ, chiếc khăn vừa chạm qua mặt, môi anh đã khẽ hé mở, một ngụm máu tươi ngậm trong miệng đột nhiên phun ra ngoài. Máu bắn lên mặt, lên

người Tô Di nhưng chỉ khiến cô nhìn khuôn mặt điển trai vẫn còn đang

chìm trong cơn mê man của anh đến ngây người, bất giác nghẹn ngào khôn

xiết.



Khi Tô Di lau xong vết máu, đắp chăn kín người anh đã là

hơn mười một giờ đêm. Cũng may, trong nhà vẫn còn ít thức ăn dự trữ, cô

ăn uống qua loa một chút, rửa sạch mặt mũi rồi mới nằm xuống cạnh anh.

Anh vẫn hôn mê sâu. Tô Di không dám tùy tiện chạm vào, chỉ có thể nhẹ

nhàng nắm tay anh. Tay anh vẫn lạnh lẽo như thế. Tô Di bỗng hoảng sợ, sờ vào lồng ngực và cơ thể anh, cả người anh lúc này lạnh lẽo tựa như một

xác chết. Anh khẽ run rẩy trong vô thức, như thể không chống đỡ nổi hơi

lạnh đang bủa vây. Nước mắt lã chã tuôn rơi, cô khẽ khàng dựa sát vào

anh, dùng chính cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho anh. Dường như trong

cơn hôn mê, anh vẫn cảm nhận được nguồn nhiệt ở bên mình, cánh tay lành

lặn chậm rãi đưa qua, chật vật ôm cô vào lòng.



Tô Di không biết

phải ra đòn mạnh cỡ nào mới có thể khiến một người còn sống sờ sờ phải

hôn mê bất tỉnh, gãy xương hộc máu. Có trời mới biết cô thực sự muốn lái máy bay chiến đấu xông lên vũ trụ, đánh thức dãy đá khổng lồ, liều chết với đám người máy kia đến mức nào. Nhưng cơ thể vẫn đang hôn mê của anh lại gắng hết sức nghiêng sang, ôm chặt cô vào lòng. Như thể anh đang

muốn nói cho cô biết, cho dù kẻ địch có hung bạo hơn đi chăng nữa, anh

cũng sẽ bảo vệ cô.



Gương mặt anh nhuộm một lớp màu vàng kim óng

ánh dưới ánh đèn ấm áp, khiến cô tạm thời không còn thấy vẻ tái nhợt, ảm đạm. Tựa như anh vẫn là người đàn ông điển trai mà mạnh mẽ thường ngày, chỉ là anh đang say ngủ mà thôi. Đến khi tỉnh lại rồi, anh sẽ vẫn là

Ngài sĩ quan chỉ huy không gì là không thể làm được, vẫn là người đàn

ông kiêu căng, ngạo mạn, coi trời bằng vung đó.



Đợi đến khi anh tỉnh lại, cô phải làm sao?



Có thể với anh mà nói, điều khiến anh cảm thấy đau đớn hơn cả thân thể bị

tổn thương chính là nỗi nhục nhã mà tâm hồn phải chịu đựng. Từ nay về

sau, trở thành nô lệ của Người máy sẽ chẳng còn tự do và tôn nghiêm,

không thể bảo vệ được cấp dưới và người thân của mình nữa. Đối với người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất này, sự thật đó đả kích anh đến mức

nào?



Không, cô phải bảo vệ anh! Cô nhất định sẽ bảo vệ anh, cho dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng mình.



Suy nghĩ ngoan cường này ào ạt tuôn trào trong đầu cô, khiến cơ thể cô nằm

trong lòng anh cũng run rẩy không thôi. Có lẽ sức lực của cô rất nhỏ bé, ở trước mặt người máy càng không chịu nổi một cú đánh, nhưng cô biết

mình sẵn sàng bất chấp tất cả. Cô không biết mình có thể làm được gì,

nhưng cô sẽ tìm mọi cách để bảo vệ anh. Tại thời điểm đương đầu với quốc nạn này, chồng cô – thân là thủ lĩnh của loài người, phải gánh vác khó

khăn, đứng mũi chịu sào, anh là đối tượng đầu tiên Người máy muốn đối

phó, cô tuyệt đối không thể đứng sau lưng nhìn anh chịu đựng một mình

được.



Cô sẽ cùng anh sóng vai, đồng cam cộng khổ!