Mèo Hoang
Chương 69 : Vợ chồng hoạn nạn
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Ngày hôm sau, Tô Di dậy rất sớm, Mạnh Hi Tông vẫn còn đang mê man.
Cô nhanh chân nhanh tay chuẩn bị bữa sáng, ăn qua loa một chút rồi kiểm
tra toàn bộ đồ dùng trong nhà một lượt. Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng, cảm thấy khỏe khoắn hơn, cô liền lén lút né tránh sự giám sát của binh lính người máy, bận rộn cả buổi ở sân sau, lúc này mới vào trong nhà.
Cô đi vào phòng ngủ, đúng lúc ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của Mạnh Hi Tông. Sắc mặt anh vô cùng bình thản, không nhìn rõ đang vui hay buồn,
đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hư không. Tô Di cầm khăn
bông ấm giúp anh lau mặt rồi đưa một cốc nước súc miệng qua. Sau khi rửa mặt xong, Tô Di thấy sắc mặt anh đã hồng hào, tươi tỉnh hơn so với hôm
qua, trong lòng khẽ yên ổn trở lại.
“Anh có đói không?” Tô Di
nhìn anh, nở một nụ cười tươi tắn, sau đó đi vào phòng bếp, bưng ra một
tô cháo dinh dưỡng, ngồi xuống cạnh anh.
Anh liếc nhìn nụ cười điềm tĩnh, dịu dàng của cô, dùng dằng muốn ngồi dậy, giọng nói hơi khàn khàn: “Để anh tự ăn.”
Tô Di bỗng giơ tay lên, vỗ nhẹ vào khuôn mặt còn hơi lạnh lẽo của anh.
“Ngoan nào!” Sau đó, cô múc một thìa cháo, đưa đến bên môi anh.
Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu này để nói với anh, anh hơi ngẩn
ngơ, nhìn ánh mắt trong suốt, an tĩnh như nước của cô. Đôi môi dày khẽ
mở, ngậm lấy muỗng cháo nóng thơm phức, chỉ cảm thấy khắp người đau đớn
cùng không sánh được với giây phút dịu dàng khắc cốt ghi tâm này. Ăn hết bát cháo, Tô Di lấy cái bọc nhỏ ra, tiêm và cho anh uống thuốc theo
đúng chỉ định của bác sĩ. Làm xong tất cả những việc đó, cô mới ngồi
xuống bên giường, nắm lấy tay anh, nhìn anh với ánh mắt rất đỗi dịu
dàng.
“Lương Đồng bị giết, còn Đại Bích thì bị bắt nhốt rồi.”
Mạnh Hi Tông chậm rãi nói: “Tô Di, nếu như có một ngày anh không thể trở về, em với con phải sống thật tốt đấy!”
Tâm trạng bình tĩnh vốn
đã được duy trì từ sáng sớm nay của Tô Di lại bị câu nói bất ngờ này của anh làm thấp thỏm không thôi. Khóe mắt chợt loang loáng ánh nước, nỗi
xót xa như từng đợt thủy triều ào ạt xô vào khoang mũi và lồng ngực của
cô.
“Không được!” Tô Di khó chịu đến nghẹn ngào. “Bất luận thế nào anh cũng phải trở về.”
Mạnh Hi Tông nhìn từng giọt nước mắt của cô nặng nề rơi xuống, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau mới khàn giọng đáp ứng: “Được, anh đồng ý với em.”
Hai người im lặng hồi lâu, Mạnh Hi Tông lại đột nhiên mở lời: “Tô Di, anh sẽ không chịu thua. Anh sẽ tìm mọi cách để phản công.”
“Em biết!” Tô Di đứng lên. “Em cũng đang cố gắng. Em cho anh xem cái này.”
Cô ra khỏi phòng, sau đó mang vào mấy chiếc hòm rồi mở từng hòm ra cho anh xem.
“Đây là súng ống, vũ khí có trong nhà mình. Em đoán chừng Người máy sẽ nhanh chóng bắt chúng ta giao nộp hết thôi. Em định nộp cho chúng một nửa,
còn nửa kia em đã chôn ở bãi cỏ sau nhà rồi, chôn sâu lắm, bọn chúng
không thể phát hiện ra được.
Những thứ này đều là dao kéo, người
máy nhất định sẽ không để ý đến, em sẽ giấu chúng ở trong tủ đầu giường. Em đã làm theo cách anh dạy, đào bẫy trước nhà, đề phòng bất cứ tình
huống nào. Em cũng đã giấu những đồ dùng chúng ta chuẩn bị cho em bé
dưới tầng hầm ngầm rồi. Cho dù có một ngày Người máy muốn tiêu diệt sạch chúng ta thì em cũng có thể chịu đựng được ở trong đó cho đến khi con
mình chào đời.
Còn đây là bộ đàm trong nhà, lần sau, nếu anh có
dịp gặp Lăng Yến, nhớ nói cô ấy giúp chúng ta cài đặt tần số mã hóa. Như vậy, đến khi anh tổ chức phân công là có thể tiến hành bí mật truyền
tin. Thuốc men em cũng đã kiểm kê lại rồi, sau này, anh hãy mang theo
người một ít…”
ta sẽ cảm thấy hứng thú. Như vậy sẽ phiền phức to.”
Sau đó, Hình
Kỳ Lân để lại cho họ một chiếc điện thoại di động rồi rời đi. Anh ta nói đây là mạng lưới truyền tin nội bộ của Người máy, nếu họ gặp phải bất
cứ khó khăn gì thì đều có thể dùng chiếc điện thoại này để tìm anh ta.
Mạnh Hi Tông trầm mặc hồi lâu rồi mới nói với Tô Di: “Em làm đúng lắm. Hiện giờ, hắn rất có ích đối với chúng ta.”
Lúc trước, Tô Di đã nhiều lần ngắn cản Mạnh Hi Tông nổi giận. Cô thấu hiểu
trong lòng anh vẫn còn tình cảm đối với người anh em trước kia này, vì
thế, khi mọi chuyện bị phơi bày, anh mới không thể chấp nhận tha thứ cho anh ta. Cô cũng sẽ không tha thứ cho Hình Kỳ Lân. Song, với tình thế
hiện giờ, có sự lo liệu của anh ta, tình hình của bọn họ chí ít cũng khá hơn đôi chút.
Sau khi rời khỏi nhà của Mạnh Hi Tông, Hình Kỳ Lân liền lên máy bay chuyên dụng, đáp thẳng về thành phố Tự Do ở Bắc bán
cầu. Dinh thự trước kia của Mạnh Hi Tông giờ đã trở thành Tổng bộ chỉ
huy của Người máy.
Anh ta vừa bước vào phòng khách của dinh thự
đã nhìn thấy một chiếc lồng kim loại khổng lồ có chiều cao bằng hai
người bình thường. Đại Bích toàn thân trần trụi, ngồi thu lu trong một
góc lồng. Hai tay cô ta ôm chặt lấy đầu gối, cơ thể trắng nõn đầy những
vết tím đỏ, cặp mắt đen mở to nhưng tựa hồ trống rỗng như người đã chết. Anh ta và Đại Bích chưa từng có giao tình nên khi nhìn thấy cô ta như
vậy cũng không có ý nghĩ thương xót. Anh ta lên tầng hai, vừa mới bước
vào thư phòng đã phát hiện ra Hình Nghị đang lật xem một cuốn sách của
Mạnh Hi Tông.
“Ngài chỉ huy, loài người đang sinh sống theo như
những gì nằm trong điều lệ mà ngài ban bố, dây chuyền sản xuất máy bay
chiến đấu, đạn dược và người máy mới cũng đã bắt đầu được xậy dựng. Tôi
sẽ đốc thúc bọn chúng đẩy nhanh tốc độ để quá trình sản xuất sớm được
bắt đầu.” Anh ta cung kính nói.
“Hình Kỳ Lân!” Hình Nghị đặt cuốn sách xuống, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta. “Cậu làm tôi thất vọng quá!”
Hình Kỳ Lân kinh hãi nhưng vẫn tỏ vẻ nghi hoặc, nói: “Anh hai, sao anh lại nói như vậy?”
Hình Nghị thở dài, chắp tay nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. “Tại sao các
người lại thích nền văn minh Nhân loại yếu ớt này? Cho dù nền văn minh
Người máy đệ nhất xuất phát từ loài người nhưng từ lâu đã ưu tú hơn bọn
chúng gấp nhiều lần. Hình Thương thì thôi, coi như bỏ đi, nhưng cậu
đường đường là quân nhân xuất sắc nhất Đế quốc, cậu và tôi đã liên thủ
thực hiện thành công ba lần chiếm đóng: Thú tộc của tinh hệ Ban Mã,
Trùng tộc của chòm sao Tiên Nữ, Nhân loại của tinh hệ Vĩnh Hằng. Nhưng
có vẻ như lúc này, cậu đã đánh mất nguyên tắc của mình.”
Lúc
trước, Hình Kỳ Lân từng gắng sức khuyên Hình Nghị bỏ qua cho tàn binh
của Lính đánh thuê, thêm nữa, lúc Hình Nghị muốn giết chết Mạnh Hi Tông, anh ta cũng đứng ra giải vây. Hình Kỳ Lân sớm đã đoán ra Hình Nghị nhất định sẽ sinh nghi, liền giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nói: “Anh hai, em
vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của mình, trung thành với chủng tốc
Người máy. Giữ lại Mạnh Hi Tông là bởi năng lực của hắn có thể giúp ích
cho chúng ta. Nếu như tùy tiện giết hắn, em sợ là sẽ có rất nhiều con
người quyết liều mạng phản kháng. Cái chúng ta cần là lợi ích chứ không
phải tàn sát.”
Giọng nói của Hình Nghị giống hệt như con người
gã, lạnh lùng tựa kim loại: “Thật vậy ư? Vậy cậu làm trái kỷ luật quân
sự cơ bản, xóa dấu vết nhật ký phi hành của loài người là để che giấu
cái gì đây?”