Mèo Hoang

Chương 70 : Vùi sâu trong vòng vây

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trong sinh mệnh dài đến năm nghìn năm của Hình Kỳ Lân, một trăm năm chỉ như

muối bỏ bể. Trong cuộc đời của anh ta, có hơn một nghìn năm là lữ hành

trong cô độc.



Nếu như không phải từng mô phỏng thân phận của

Carlo Chu, anh ta nhất định cũng sẽ giống như Hình Nghị, không ngừng

khinh bỉ những con người thuộc Nhân loại yếu đối và thấp hèn này. Nhưng, đã từng cảm nhận một cách sâu sắc mọi sự đau khổ và sung sướng của

Carlo Chu, cảm nhận sự điên cuồng và tình cảm phức tạp của hắn nên sau

khi thức tỉnh, suy nghĩ của Hình Kỳ Lân vẫn chưa thể thoát khỏi sự mô

phỏng, thậm chí bản thân anh ta còn không muốn thoát ra.



Anh ta

vẫn luôn ghi nhớ mình là người máy, mà người máy thì không có cảm xúc,

càng không có cảm giác vui sướng hay đau đớn vì dục vọng, cũng không có

tâm trạng lo âu thấp thỏm hay thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không ngừng xâm

lược những chủng tộc trên các hành tinh khác không phải bởi cái được gọi là tham vọng chinh phục nực cười đó, mà là vì sự phồn vinh của chủng

tộc. Từng là nền văn minh Người máy đệ nhất huy hoàng, hôm nay chỉ còn

lại một chiến đội nhỏ nhoi của bọn họ. Để tái hiện Đế quốc trong quá

khứ, bọn họ cần phải có thêm rất nhiều thứ. Nhưng lúc này, anh ta còn

muốn những điều khác nữa. Ví dụ như sự sống của Mạnh Hi Tông và Tô Di,

ví dụ như ánh mắt bọn họ nhìn mình, cho dù chỉ có oán hận cũng được.



Cho nên, khi đối mặt với sự chất vấn của Hình Nghị, sau giây phút trầm mặc

ngắn ngủi, Hình Kỳ Lân chợt bật cười, nói: “Hình Nghị, anh sai rồi. Nếu

như chưa từng là con người thì mãi mãi anh cũng không thể hiểu được chút cảm giác kỳ diệu đó đâu.”



“Ý cậu nói là cảm xúc yếu đuối của con người ư?” Hình Nghị lạnh lùng nhìn anh ta.



Anh ta bước lên, đi tới trước mặt Hình Nghị. Cơ thể người máy của Hình Nghị cao hơn anh ta một cái đầu, tay anh ta đặt lên lồng ngực kim loại của

gã, nói: “Không, cái em nói chính là những thứ có thể khiến huyết mạch,

cốt tủy, cơ thể và linh hồn anh phải run rẩy, điên cuồng. Ví như lúc mất đi người mà anh yêu nhất, anh sẽ đau khổ đến mức muốn chết đi. Ví như

khi anh tiêu hao toàn bộ thể lực chỉ để đạt đến cao trào… Chỉ khi nào

trải qua rồi thì anh mới biết, mặc dù chúng ta luôn cho rằng loài người

là chủng tộc thấp kém nhất, nhưng những gì mà bọn họ từng trải qua, so

với chúng ta lại tươi đẹp hơn gấp nhiều lần.”



Nói xong những lời

này, Hình Kỳ Lân lễ phép cúi người cáo từ Ngài chỉ huy. Hình Nghị trầm

mặc trong giây lát rồi nở nụ cười. Nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn đánh trống lảng mà thôi. Đoạn nhật ký bị xóa bỏ kia ghi lại hình ảnh

một người phụ nữ có thể đánh thức dãy đá khổng lồ, đó cũng chính là

người phụ nữ của tên loài người xuất sắc Mạnh Hi Tông kia.



Đứa em trai này, tự nhiên lại muốn làm người bảo hộ sao?



Haizz… Gã đi xuống tầng một, ngồi trên sofa, mơn trớn cơ thể láng mịn của Đại Bích như vuốt ve một vật cưng.



Người đá khổng lồ? Chỉ cần một động tác của người đá là đã có thể xoay chuyển được chiến cuộc?


Tô Di

trầm giọng nói: “Đúng vậy!” Cô đã thuộc lòng quân hàm cấp bậc của Người

máy, lạnh lùng nói: “Trung sĩ, anh còn không mau mở cửa cho tôi?”



Gã người máy chậm rãi bước đi, một lát sau mới quay lại, mở cửa phòng cho

Tô Di. Tô Di bị đưa đến một gian phòng nhỏ. Nơi này trước kia chắc là

phòng của bác sĩ, hôm nay lại không có một bóng người. Cô ngồi bên

trong, lo sợ bất an. Bên trong chiếc áo ngực có một vật sắc nhọn đâm vào da thịt khiến cô nhói đau. Đó chính là con dao giải phẫu mà Carlo Chu

từng đưa cho cô. Mạnh Hi Tông đã nghĩ cách mài nó thành một thanh mỏng

dẹt, giấu vào trong lớp vải. Cô suy nghĩ một lát rồi cẩn thận lấy mảnh

dao ấy ra, cầm chắc trong tay. Một lát sau, có một người máy sải bước đi tới. Gã trước mặt này cao lớn và cường tráng hơn gã lúc nãy, mang quân

hàm Thiếu tá.



Không đợi hắn mở miệng, Tô Di đã phủ đầu một câu:

“Thiếu tá! Nhiệm vụ lần này của các anh không bao gồm tôi, anh không

nhận được thông báo sao?”



Gã Thiếu tá người máy im lặng một lát,

tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhìn Tô Di chằm chằm. “Một phụ nữ loài người lại

dám nói chuyện với tôi bằng giọng đó sao?”



Tô Di cười nhạt, nói:

“Tôi là thân tín của ngài Trung tướng Hình Kỳ Lân, trong cuộc tổng tấn

công của Người máy đã lập được nhiều công lao to lớn. Lúc trước, Trung

tướng đã ra lệnh, tôi không cần tham gia vào bất cứ hoạt động lao động

nào. Tại sao hành động ngày hôm nay, các anh lại không báo cho Trung

tướng biết?”



Gã Thiếu tá gật đầu. “Đây là hành động bí mật trong

phạm vi quyền hạn của tôi. Cô ở đây, chờ tôi liên lạc được với Trung

tướng rồi sẽ thả cô về. Nhưng thưa cô, căn cứ vào mệnh lệnh hành động

lần này, con của cô không thể giữ lại. Cho dù là Trung tướng cũng không

thể vượt cấp, can thiệp vào nhiệm vụ mà Ngài chỉ huy đã phê chuẩn.”



Trong lòng Tô Di khẽ run lên, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói: “Thiếu tá, thực ra trẻ con loài người có rất nhiều công dụng.”



Đôi mắt đỏ ngầu của gã Thiếu tá chớp động. “Trước khi trưởng thành, có đủ

sức lao động, chúng chỉ biết lãng phí tài nguyên mà thôi. Ngài chỉ huy

đã cho chúng tôi quyền tùy cơ ứng biến để bảo toàn năng suất. Tiêu diệt

những thứ rắc rối này có tác dụng đẩy mạnh việc phát triển tinh cầu…”



Quả nhiên là vậy! Tô Di cố gắng trấn tĩnh nói: “Nếu như vậy thì xin Thiếu tá cứ tự nhiên!”



Gã Thiếu tá quay người rời đi. Tô Di ngồi trên giường bệnh, toàn thân

không ngừng run rẩy. Phải làm sao đấy? Làm sao để cứu được con cô đây?

Làm sao mới có thể cứu được những người trong bệnh viện này?