Mèo Hoang

Chương 73 : Sinh ly tử biệt

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Khi Tô Di tỉnh lại, cô không khỏi cảm thấy bất an một cách kỳ lạ.



Mạnh Hi Tông đã rời khỏi nhà, tham gia huấn luyện quân đội, trong căn nhà

vắng vẻ chỉ có một mình cô. Tối qua, bác sĩ đã lén lút đến nhà, dặn đi

dặn lại rằng cô tuyệt đối không thể hoạt động mạnh một lần nào nữa. Cô

và Mạnh Hi Tông đã bàn bạc và quyết định, nếu ban ngày xảy ra việc gì

bất thường, cô sẽ trốn xuống dưới tầng hầm. Nhưng cô không ngờ, việc bất thường lại tới nhanh như vậy.



Hơn tám giờ sáng, cô vừa ăn sáng

xong liền khóa trái cửa nhà và cánh cửa sắt của tầng hầm, nằm trên ghế

dưới hầm, thiu thiu ngủ mất. Cô nằm mơ thấy con trai mình đã ra đời và

được hơn một tuổi. Mạnh Hi Tông đang bế thằng bé, một nhà ba người cười

đùa vui vẻ trên bãi cỏ dưới ánh mặt trời. Giấc mộng này quá đỗi ngọt

ngào, khi tỉnh dậy, khóe miệng cô vẫn cong cong một nụ cười chưa tan.

Sau đó, cô nhìn thấy trần nhà màu xám quen thuộc và cả căn phòng quen

thuộc. Nhưng cô tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây. Đây là buồng ngủ

chính trong căn biệt thự của Mạnh Hi Tông ở thành phố Tự Do, hiện giờ đã là Tổng bộ chỉ huy của Người máy.



Cô hoảng sợ, kinh hãi ngồi bật dậy.



Đây thực sự… thực sự là căn phòng đó!



Theo phản xạ, cô đưa tay sờ khẩu súng giắt trong cạp váy dài – trống không!

Lại sờ lên mảnh dao nhỏ bí mật giấu dưới lớp áo lót – cũng trống không!



Một nỗi bất an to lớn lập tức dấy lên trong lòng, đây rõ ràng là phòng ngủ

trên tầng hai của tòa nhà đó, lúc kết hôn, chính cô đã lựa chọn nội thất trang trí. Cô nhanh chóng chạy về phía cửa phòng, mở ra. Ngoài cửa có

những chấn song bằng kim loại. Có người đã lắp thêm một hàng song rắn

chắc, còn canh phòng nghiệm ngặt ở ngoài cửa khiến căn phòng này biến

thành một cái lồng giam.



Trong lòng Tô Di vô cùng hỗn loạn, cô

hiểu rằng mình đã bị lặng lẽ bắt đi khi còn đang ngủ say. Cô cảm thấy

vừa hoảng sợ vừa đau khổ. Khi Mạnh Hi Tông về đến nhà, không nhìn thấy

mình, anh sẽ hoảng loạn tới mức nào? Cô sẽ không còn được gặp lại anh

nữa sao? Có phải dù cho cô sống không thấy người, chết không thấy xác

thì anh cũng đều không có cách nào biết được?



Nghĩ tới đây, sự không cam tâm mãnh liệt dấy lên trong lòng.



Không, bất luận con đường phía trước có khó khăn nhường nào, cô đều phải tìm

mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào để có thể trở về bên anh.



Trong lòng bình tĩnh trở lại, Cô xoay người quay về phòng, ngồi xuống sofa.

Sắc trời rất nhanh đã nhá nhem tối, hoàng hôn dần buông. Cô ngồi bên cửa sổ cũng được lắp những chấn song kim loại rắn chắc, ngẩn ngơ nhìn vườn

hoa quen thuộc dưới sân đến thất thần. Lúc này, chắc hẳn Mạnh Hi Tông đã về đến nhà rồi. Cô cảm thấy đau buồn vô hạn. Rốt cuộc tại sao đối

phương lại bắt cô tới đây? Là vì ở bệnh viện, cô đã khiến Hình Nghị bị

trọng thương? Hay bọn chúng muốn dùng cô để uy hiếp Mạnh Hi Tông?



Cuối cùng, trên hành lang cũng vang lên tiếng bước chân chậm rãi, từ tốn. Tô Di chỉ cảm thấy cơ thể mình cũng lạnh toát theo từng tiếng động tới

gần. Một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa. Chấn song kim loại từ từ

nâng lên rồi lại hạ xuống phía sau lưng hắn, hắn nhìn Tô Di với ánh mắt

như đang suy tư điều gì đó rồi sải bước đi tới. Đó chính là Hình Nghị

mang hình dáng con người mô phỏng theo Lâm Tề.



“Chúng ta lại gặp nhau rồi!” Hắn trầm giọng nói, trong mắt hiện lên ý cười khó hiểu.



“Anh bắt tôi tới đây là có mục đích gì?” Tô Di nhìn hắn chằm chằm. “Chuyện

làm anh bị thương ở bệnh viện ngày hôm qua thực sự chỉ là bất đắc dĩ mà

thôi, tôi và chồng tôi cũng không muốn đối địch với anh.”



Vẻ mặt

Hình Nghị thâm trầm như nước, bước vài bước, tiến tới trước mặt cô. Hắn

mặc quân phục màu bạc của Người máy, nhìn cô từ trên cao.



“Không, không liên quan gì tới chồng cô.” Hắn nhìn cô với vẻ mặt vô cùng bình

tĩnh, nở nụ cười, nói: “Thanh kiếm laser đâm trúng tôi năm đó đã bị tôi

ném vào khoang biến áp, nghiền nát thành cám rồi. Một nghìn năm qua, cô

là người đầu tiên khiến tôi bị thương, cô bảo tôi phải làm sao với cô

đây?”



Tô Di nghe thấy thế thì hết hồn. nếu như hắn muốn tra tấn,

trừng phạt cô thì cô cũng đành chịu thôi, còn nếu hắn muốn giết chết cô

thì có lẽ đã giết từ lâu rồi. Hiện giờ lại nhốt cô trong căn phòng này,

giọng điệu lại mờ ám như vậy càng khiến cô lo sợ hơn. Nhưng hắn là người máy kia mà! Hay mô phỏng theo Lâm Tề nên hắn cũng đã có cảm xúc của con người rồi?



“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô không hề tỏ ra sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hắn.



Hình Nghị bỗng nhiên hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy tối sẫm lại. “Chìa tay ra đây!”




Hình Kỳ Lân bất chấp tất cả, bởi hắn biết, nếu như Mạnh Hi Tông chết đi,

người đàn ông tên Carlo Chu kia cũng sẽ chết đi trong cơ thể hắn.



Máy bay hạ cánh xuống sân bay của căn cứ Nam bán cầu. Ở đây từ lâu đã trở

thành một đại dương phẫn nộ. Vô số người tập trung ở sân bay. Hôm nay,

sau khi họ tan ca, trở lại căn cứ mới biết tin Mạnh Hi Tông bị Người máy bắt đi. Điều này đủ để khiến bọn họ trở nên điên cuồng. Cho dù Người

máy có dùng súng uy hiếp, bọn họ cũng nhất quyết không chịu quay trở về

nhà. Mà khi đám người Giản Mộ An được khiêng ra trên những chiếc cáng

cứu thương, đám quân nhân vây quanh thực sự nổi điên, nhảy bổ tới, trực

tiếp đánh tay bo với đám binh lính người máy.



Trên sân bay, tiếng súng và tiếng la hét hòa vào nhau, Hình Kỳ Lân lại tựa hồ không nhìn

thấy gì, mặc cho bọn họ chém giết, dường như hắn mặc kệ sự sống chết của cả loài người và Người máy. Máy bay của hắn trực tiếp đáp xuống trước

cửa nhà Mạnh Hi Tông, hắn và thân tín của mình tận tay khiêng Mạnh Hi

Tông xuống một cách cẩn thận.



Rất nhanh đã có mấy người chạy tới, đó đều là Hạm trưởng cấp dưới của anh. Thấy anh nằm trên cáng cứu

thương, sắc mặt của bọn họ nhất thời trở nên vô cùng khó coi. Thế nhưng, có lẽ vì Mạnh Hi Tông đã từng dặn dò nên họ cố nén cơn giận dữ, theo

Hình Kỳ Lân đi vào trong nhà. Bác sĩ nhanh chóng được đưa đến, cắn răng

kiểm tra và xử lý vết thương. Đám đàn ông cao lớn, kiên cường nhất đứng

chật cả căn phòng, trong mắt ai nấy đều đỏ hoe, rơi lệ.



“Tây

Lạc.” Hình Kỳ Lân đỏ mắt, nói với cấp dưới. “Trước khi anh ấy khỏi hẳn,

cậu hãy dẫn một đội quân loài người lại đây. Bất cứ người máy nào muốn

đến gần cũng không cho phép. Kể cả người máy của Ngài chỉ huy cũng vậy.”



Mọi người thấy dáng vẻ tức giận của hắn, chỉ có thể im lặng.



Vài giờ sau, bác sĩ mới thở phào một hơi, nói: “Có thể sống sót hay không còn phải xem ngày mai có hạ sốt không đã.”



“Nếu như anh ấy chết…” Hình Kỳ lân nhìn bác sĩ. “… thì tất cả các người đều phải chết theo.”



Đúng lúc này, dường như có thể nghe thấy lời bác sĩ vừa nói, mí mắt của Mạnh Hi Tông bỗng nhiên giật giật, tựa như muốn mở ra. Bởi vì khóe mắt và

mũi bị dính một roi nên mắt anh căn bản không thể mở ra được, chỉ có thể miễn cưỡng hé ra một khe nhỏ. Nhưng điều này đã đủ để khiến mọi người

vui mừng khôn xiết, tất cả nhanh chóng vây tới.



“Tô Di, Tô Di đâu?” Anh nói với giọng yếu ớt như muỗi kêu.



Câu hỏi tưởng chừng vô cùng đơn giản này lại giống như một tia chớp đánh trúng mọi người. Tất cả đều trở nên ngây dại.



Tô Di, Tô Di đâu?



Anh đã máu me đầm đìa thế này mà người phụ nữ anh yêu nhất đang ở đâu?



Bấy giờ, Hình Kỳ Lân tựa hồ cũng đã nhận ra sự khác thường, liền hạ giọng, hỏi người đứng bên cạnh: “Chị dâu đâu?”



Người đó ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Lúc chúng tôi tới thì chị dâu đã

đi đâu mất… Có người nói sáng sớm nay nhìn thấy người máy đến khu vực

này.”



Giọng nói của anh ta rất nhỏ nhưng Mạnh Hi Tông đang nằm

trên giường vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một. Tay anh chống xuống giường

muốn ngồi dậy, nhưng bàn tay lộ cả xương thịt, vẫn còn bê bết máu vừa

chạm xuống đã đau đớn rụt ngay lại, không thể di chuyển nổi nữa. Anh bắt đầu giãy giụa kịch liệt, bác sĩ liền luống cuống, đè anh xuống.



“Đừng cử động!”



Mọi người nhanh chóng giữ chặt người anh, anh tựa hồ đã mất đi lý trí, ra

sức vùng vẫy, mà ở trong mắt họ, chân tay nhuốm đầy máu tươi của anh co

giật dữ dội.



“Ngài chỉ huy!” Có người lớn tiếng hô to. “Nếu anh chết rồi thì thực sự không thể gặp lại cô ấy nữa đâu.”



Câu nói này như thể bùa chú, khiến thân thể tàn tạ chợt cứng đờ. Mà điều

này hiển nhiên khiến hơi thở gấp gáp liều mạng của anh hoàn toàn thả

lỏng. Anh không cử động nữa, nằm đờ đẫn trên giường, hai mắt nhắm

nghiền, giống hệt một xác chết. Mọi người nghĩ rằng anh lại rơi vào hôn

mê, liền đưa mắt nhìn nhau, thở dài thườn thượt.



“Tô Di.”



Mạnh Hi Tông đang hôn mê đột nhiên kêu lên đau đớn.



Giọng nói đó vừa trầm thấp vừa khàn đặc, tựa như phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, nghiền nát xương cốt và máu thịt toàn thân anh, anh liều

mạng hét lớn, máu tươi trào ra đầm đìa. Hai bên gò má sưng vù, lộ xương

ứa máu, cứ thế rỉ khắp mặt.