Mèo Hoang

Chương 74 : Người đá ngã xuống

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Hình Kỳ Lân ngồi trên chiếc máy bay chiến đấu lái về phía thành phố Tự Do, bắt đầu bình tĩnh phân tích.



Chắc chắn Tô Di đang ở trong tay Hình Nghị. Nhưng tại sao hắn lại muốn bắt

cô đi? Hình Kỳ Lân không thể hiểu nổi. Nếu như chỉ muốn đả kích Mạnh Hi

Tông thì mục đích của hắn đã sớm đạt được rồi. Hiện tại, Mạnh Hi Tông

chẳng khác nào một phế nhân, một vị tướng bại trận, lại bị hành hình

trước mặt dân chúng, chỉ e ngoài những người lính đánh thuê nguyện trung thành đến chết ra thì trái tim những con người khác chưa chắc đã hướng

về anh. Hình Nghị hoàn toàn không cần phải bắt Tô Di.



Hình Kỳ Lân suy đoán: Có thể trong tiềm thức, Hình Nghị mang lòng ghen tị với Mạnh

Hi Tông. Vì dù sao, nếu không phải nhờ vào kỹ thuật nhảy siêu quang tốc

tân tiến hơn loài người thì trận chiến trước đó của Hình Nghị chắc chắn

sẽ thảm bại trước chiến thuật và tài chỉ huy của Mạnh Hi Tông. Vì thế

nên Hình Nghị mới bắt người phụ nữ của anh đi sao?



Nhưng đây cũng không giống với những gì mà Hình Nghị hay làm. Cho dù hắn vừa mới đổi

sang cơ thể con người. Lẽ nào quá trình mô phỏng đã khiến vị Sĩ quan chỉ huy ý chí kiên định ấy cũng bắt đầu có dục vọng với phụ nữ rồi?



Nhưng tại sao lại là Tô Di?



Ôm mối nghi hoặc này, Hình Kỳ Lân đáp máy bay xuống thẳng dinh thự của

Hình Nghị. Vừa đi vào phòng khách, hắn đã thấy Hình Nghị đang ngồi trên

sofa, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn hắn. Đã quen nhìn cơ thể kim

loại của hắn, hôm nay lại đổi sang dáng dấp loài người cao lớn này,

khiến hình tượng lạnh lùng, cứng nhắc vốn có của hắn chợt sống động hẳn

lên, nhưng cũng làm cho Hình Kỳ Lân cảm thấy áp lực bủa vây càng lúc

càng nặng nề.



“Ngồi đi!” Hình Nghị tựa hồ đã sớm đoán ra là hắn sẽ đến, khóe miệng hiện rõ ý cười.



“Ngài chỉ huy, tôi đến để tìm một người phụ nữ - Tô Di. Cô ấy đã mất tích vào sáng sớm ngày hôm nay.” Hình Kỳ Lân đi thẳng vào vấn đề.



Hình Nghị trầm mặc như nước, liếc nhìn Hình Kỳ Lân. “Cô ta đang ở chỗ của tôi.”



“Tại sao vậy?”



Hình Nghị tựa lưng vào sofa, cánh tay dài duỗi ra, tựa hồ nhớ tới chuyện gì

đó khiến hắn vui vẻ. Một lát sau, hắn mới nhìn Hình Kỳ Lân, nói: “Cô ta

đã giết chết thân thể của tôi một lần, lại có thể điều khiển dãy đá

khổng lồ; cơ thể của cô ta có một sức hút khó tả với tôi. Bất cứ lý do

nào cũng đủ để tôi trở thành chủ nhân của cô ta.”



Hình Kỳ Lân ngạc nhiên hỏi: “Cô ta giết anh ư?”



Hình Nghị đưa tay sờ vết dao cứa trên cổ mình, không khỏi nhớ lại cảm giác

đau đớn tột cùng mà cô đã mang đến cho mình hôm đó. Và còn, cơ thể mềm

mại ấy của cô…



Hình Kỳ Lân nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng trầm

lắng. “Ngài chỉ huy, ở địa cầu có rất nhiều phụ nữ, tôi có thể tìm cho

anh một người xinh đẹp, thông minh và dũng cảm hơn cô ta gấp trăm ngàn

lần. Chỉ cần anh muốn, bất luận là loại phụ nữ nào, tôi cũng sẽ tìm về

cho anh. Cô ta đang mang thai, chẳng có gì thú vị cả.”



Hình Nghị

nhàn nhạt liếc nhìn hắn. “Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Cô ta đã

từng giết chết cơ thể tôi. Nếu chuyện này mà đem ra tòa án quân sự thì

cô ta đáng chết một nghìn lần, giờ cậu muốn tôi thả cô ta ra sao?”



Hình Kỳ Lân không nói nên lời. Mặc dù hắn rất muốn giúp vợ chồng Mạnh Hi

Tông nhưng trước sau gì hắn cũng là người máy, từ đầu đến cuối vẫn là

trợ thủ đắc lực của Hình Nghị. Nếu có người mưu đồ làm hại Hình Nghị,

cho dù là Mạnh Hi Tông – người mà hắn luôn ngưỡng mộ và biết ơn, hắn

cũng phải xé nát kẻ địch thành từng mảnh.



Hình Kỳ Lân bình tĩnh

suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, nói: “Chỉ là một người phụ nữ, Ngài chỉ

huy muốn xử lý sao cũng được. Tôi với cô ta dù gì cũng có chút giao

tình, muốn hỏi thăm một chút, ngài định xử lý cô ta thế nào?”


kéo về phía sau. Cửa khoang lập tức đóng lại, cô gần như đụng phải vòng

ôm rộng lớn. Hắn vừa đỡ lấy cô đã lập tức buông ra, ném cô lên ghế. Tô

Di vừa ngồi xuống đã lập tức đứng dậy, chạy vọt tới khoang máy tính phía trước. Người đá như thể biết được tình cảnh khốn cùng của cô, vững

vàng, kiên định chuyển động tới gần. Trên mặt Hình Nghị hiện lên nét

tươi cười.



Tô Di cầm micro lên, hét lớn: “Đừng qua đây!”



Muộn rồi!



Hai chiếc Rắn Hổ Mang màu đen tựa như ảo ảnh chớp nhoáng, không phải bay về phía cột đá mà lao thẳng tới trung tâm của dãy đá khổng lồ một cách

chính xác. Lửa đạn mãnh liệt trong nháy mắt phóng tới khối đá lớn trong

đó. Dưới sự yểm trợ của hỏa lực phía trước, cửa khoang Rắn Hổ Mang nhanh chóng mở ra, vài tên người máy nhảy lên khối đá, đặt xuống một vật gì

đó, rồi vội vã quay trở lại. Rắn Hổ Mang nhảy đi trong chớp mắt. Tô Di

cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bọn chúng muốn làm gì chứ?



Bùm!



Vật mà bọn chúng đặt lên tảng đá chính là bom! Giữa dãy đá khổng lồ bỗng

nhiên mọc lên một cột khói lửa mịt mù, đá vụn như một trận mưa lớn, rơi

ào ạt xuống những tảng đá khổng lồ khác, bởi lực va đập rất mạnh nên đã

tạo thành những lỗ hổng trên bề mặt dãy đá.



Những Tô Di thực sự

không hiểu! Dãy đá khổng lồ có hàng vạn khối đá, bọn chúng cho nổ một

khối trong số đó thì có tác dụng gì? Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lồng ngực, cô không khỏi quay sang nhìn Hình Nghị. Hắn đang chăm chú

nhìn ngắm cột khói lửa mịt mù đó, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Tô Di lại

nhìn về phía dãy đá khổng lồ, toàn thân khẽ run lên. Dừng lại rồi!



Cột đá vốn đang từ từ di chuyển về phía họ, lúc này như thể bị người ta yểm chú định thân, đột ngột dừng lại ở vị trí cách chiến hạm hơn mười

kilômét, tựa hồ nó đang dần mất đi sinh mạng.



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Di run giọng hỏi.



Hình Nghị vẫn nhìn chằm chằm vào dãy đá khổng lồ, trên mặt lại hiện lên nét tươi cười.



“Người máy càng lớn thì càng phụ thuộc vào chip.” Ánh mắt của Hình Nghị đầy vẻ khinh miệt. “Muốn giết chết nó thì chỉ cần hủy diệt chip của nó là

xong. Lúc nó di chuyển, chúng tôi có thể quét được vị trí của chip. Đây

là một tổ hợp người máy chiến đấu theo đàn, có chung một chip khống chế ở trung tâm.”



Trong lòng Tô Di chấn động mạnh, người máy ư?



“Anh nói cái gì? Người đá khổng lồ… sao lại là người máy được?”



Hình Nghị đột nhiên cúi đầu, nhìn cô. “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào

như cô… Nếu đã muốn sống như vậy thì sao lại thà chết để che chở cho một đống người máy khổng lồ có trí tuệ và năng lực ở cấp thấp từ thời xa

xưa chứ hả?”



Tô Di đau nhói lòng, túm chặt quân phục của hắn, tức giận nói: “Anh giết nó rồi ư?”



Ánh mắt của Hình Nghị từ trên mặt cô trượt xuống đôi bàn tay không chút lưu tình đang túm chặt lấy ngực áo của mình.



“Ừm… sẽ không còn cái thứ gọi là “người đá khổng lồ” kia nữa.” hắn hất tay

Tô Di ra, vẻ mặt lạnh như băng, bước nhanh về phía gã người máy đang

điều khiển Rắn Hổ Mang. “Chúng ta đi!”



Tô Di đờ đẫn ngồi phịch

xuống ghế. Dãy đá khổng lồ rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau, cô ôm mặt,

khóc nấc lên. Hình Nghị quay đầu lại nhìn, thấy Tô Di hai mắt đỏ hoe,

từng dòng lện nóng tuôn rơi. Cô khóc không thành tiếng nhưng rõ ràng

truyền sang hắn một loại tâm tình bi thương, kìm nén cực độ. Cảm xúc này đủ để khiến người ta cảm thấy lòng dạ rối bời.



“Không được

khóc!” Hình Nghị khẽ quát một tiếng. Tô Di vờ như không nghe thấy, nghẹn ngào, lặng yên nhìn dãy đá khổng lồ kể từ đây tĩnh lặng như tờ, im lìm

ngoài vũ trụ.



Từ trước đến nay, chưa có ai dám làm trái mệnh lệnh của Hình Nghị. Lúc này, mặt hắn hơi biến sắc, chỉ muốn làm cho cô ngừng khóc. Hắn nghĩ, có thể là bản năng của thân thể Lâm Tề khuấy động nên

hắn mới có cảm giác đó. Hắn cương quyết đưa tay ra nắm lấy gương mặt cô, cúi xuống, đôi mội run run hôn lên môi cô.