Mèo Hoang
Chương 75 : Lạt mềm buộc chặt
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Gương mặt Tô Di không chút cảm xúc, ngồi trên chiếc ghế gỗ cao lớn trong
phòng ăn. Hình Nghị ngồi đối diện cô, hắn đang húp canh, thỉnh thoảng
lại ngước mắt nhìn cô, cười cười.
“Cô không thích tôi hôn cô à?” Hắn bỏ bát xuống, đôi mắt đen láy mô phỏng loài người nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô.
Tô Di không lên tiếng. Sau khi người đá khổng lồ bị giết, cô nhất thời
không thể khống chế được tâm trạng. Nhưng từ lúc bị Hình Nghị cưỡng hôn, cả quãng đường trở về mặt đất, cô rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình
tĩnh. Vì có quá nhiều người đã hy sinh, bao gồm cả người đá khổng lồ,
cho nên, cô mới càng phải cố gắng sống sót, an toàn sinh con ra. Nhưng
Hình Nghị thực sự muốn chạm vào cô thì phải làm thế nào đây? Cô không
biết mình có thể chịu đựng được hay không. Có lẽ, cô sẽ thà tự sát, bởi
vì cô là người phụ nữ của Mạnh Hi Tông. Nếu như không còn là người phụ
nữ của anh nữa thì cô có thể chết được rồi.
Hình Nghị chăm chú
nhìn biểu hiện trên gương mặt cô, tuy cô không nói một lời nhưng vẻ mặt
lại hết ức kiên nghị, lặng lẽ tỏ ró thái độ của mình. Hình Nghị cũng
không tức giận vì thực ra, từ lúc ở dãy đá khổng lồ đó trở về, tâm trạng của hắn vẫn luôn rất tốt.
“Ngẩng đầu lên!” Hắn quát khẽ một tiếng.
Tô Di cho rằng hắn lại muốn đòi hôn, tay cô đặt lên bụng mình, nhẫn nhịn
sự kháng cự và ghê tởm trong lòng, cứng nhắc ngẩng đầu. Hình Nghị đứng
dậy, bước tới cạnh chiếc ghế của cô, hai tay chống lên mặt bàn, cơ thể
cao lớn nháy mắt đã bao phủ cả người cô. Tô Di nhìn nghiêng sang một
bên. Một luồng hơi thở lạnh như băng ập tới, môi lưỡi ấm áp nhẹ nhàng
mơn trớn chiếc cổ thon gầy của cô. Cơn đau khe khẽ tuyền đến, có mùi máu tanh tràn vào khoang mũi. Đầu của hắn vùi trong hõm vai của cô, nhẹ
nhàng cắn mút.
Tô Di không cảm thấy quá đau mà vừa ngưa ngứa nừa
buồn buồn. Cô cố cắn răng chịu đựng nhưng hắn cứ muốn nếm mãi không
thôi, sau giây phút “hút máu” ngắn ngủi ấy, ngón tay hắn lại khẽ khàng
đè lên vết thương của cô, môi lưỡi vẫn lưu luyến trên cổ. Nụ hôn của hắn khiến cô cảm thấy vừa ghê tởm lại vừa tê dại, liền nghiêng đầu muốn
tránh né. Nhưng hai tay hắn lại như gọng kìm rắn chắc, khóa chặt cô
trong lồng ngực. Trong cảnh nguy khốn này, Tô Di bỗng phát hiện, thực
ra, cô đã yêu Mạnh Hi Tông từ rất rất lâu rồi. Vì cô có thể chấp nhận sự cưỡng đoạt của anh nhưng lại căm ghét bất cứ kẻ nào khác chạm vào mình. Hình Nghị rốt cuộc cũng kết thúc màn cưỡng hôn mờ ám, hắn nhìn những
vết đỏ hồng trên cổ và vai cô, không khỏi mỉm cười.
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo.” Tô Di bỗng lên tiếng. “Ở trong phòng lâu như vậy, không tốt cho đứa bé.”
“Được!” Hình Nghị đồng ý một cách nhanh chóng.
Năm ngày sau.
Tô Di bị đè siết xuống sofa, thở hồng hộc. Hai tay, hai chân cô đều bị
người máy ghìm chặt, bọn chúng mang bộ mặt không cảm xúc đứng bên cạnh.
Hình Nghị đứng ở một nơi cách cô chưa đầy nửa mét, nhìn xuống từ trên
thể sinh hoạt giống như người bình thường. Tôi sẽ bảo vệ tính mạng cho
anh ấy.”
Tô Di cảm thấy mắt mình hoa lên. Hành hình ư? Không thể chiến đấu được nữa sao?
“Tại sao anh ấy lại bị hành hình?” Tô Di run giọng hỏi.
Hình Kỳ Lân không phát hiện ra lời nói của cô có chút mẫu thuẫn, liền đáp:
“Lần trước, lúc đánh lén bệnh viện, giết chết người máy, anh ấy và quân
phản kháng đã phải chịu hình phạt đòn roi công khai ở quảng trường trung tâm.”
Tô Di chỉ cảm thấy trong lồng ngực dấy lên một cơn đau
đớn. Cơn đau nhanh chóng lan dần ra khắp các tế bào trên cơ thể. Đó là
Mạnh Hi Tông! Đó là Ngài sĩ quan chỉ huy của mười vạn quân Lính đánh
thuê luôn luôn bách chiến bách thắng, ngang ngược chiếm đoạt! Anh phải
chịu đòn roi công khai ư? Anh đã mất sức chiến đấu, từ nay về sau yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đòn giống như những con người bình thường
khác ư?
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má Tô Di, hai chân cô
mềm nhũn, lập tức ngã ngồi xuống đất. Hai mắt cô hoa lên, toàn thân
không ngừng run rẩy. Cô cảm nhận được một cơn đau nhói đột ngột truyền
đến từ bụng. Cô ôm chặt lấy bụng mình, chợt ngã xuống bãi cỏ. Cơn đau
đớn kéo đến cực nhanh, hết đợt này tới đợt khác, càng lúc càng mãnh
liệt. Cô cảm nhận rõ ràng tiếng vật gì đó vừa vỡ tan trong cơ thể, dường như chính là trái tim vẫn luôn ôm tâm lý may mắn của mình. Nếu như Mạnh Hi Tông phải chịu khổ sở thì trái tim này của cô cũng sẽ chết theo anh.
Hình Kỳ Lân lại bị bộ dạng này của cô dọa cho sợ hãi. Hắn nhìn từng mảng
nước lớn ướt át dưới váy cô, tay chân luống cuống, ôm cô đứng dậy.
“Chị dâu! Chị không sao chứ?” Hắn ôm cô, lao nhanh vào cổng chính dinh thự
của Hình Nghị. Hắn giơ chân, đã mạnh cánh cửa, chạy vọt vào, liền thấy
Hình Nghị đang đứng trong phòng, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mình.
“Anh hai!” Hình Kỳ Lân hét lớn một tiếng. “Mau gọi bác sĩ! Cô ấy đột nhiên bị ngã.”
Mặt Hình Nghị đột nhiên biến sắc, một tay hắn đỡ lấy cô. Cơ thể vô cùng mềm mại, yếu ớt, cô nằm trong lòng hắn, cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không
thể chống cự nổi cơn run rẩy kịch liệt. Hắn thấy vẻ mặt cô chưa bao giờ
tái nhợt như vậy, trên trán đầm đìa mồ hôi, răng cắn chặt môi dưới đến
chảy máu, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
“Tại sao đột nhiên cô ấy lại bị thế?” Hình Nghị nhìn chằm chằm vào Hình Kỳ Lân với ánh mắt u ám. “Cậu đã làm gì cô ấy?”
Hình Kỳ Lân cũng tỏ ra nóng nảy, nói: “Em chỉ nói cho cô ấy biết tình hình của Mạnh Hi Tông thôi… Đột nhiên cô ấy bị như vậy.”
Hình Nghị giơ chân, đã vào bụng Hình Kỳ Lân một cú thật mạnh, khiến hắn nặng nề ngã xuống đất. Hình Nghị phẫn nộ quát lớn: “Cậu đang thách thức tính nhẫn nại của tôi phải không?”
“Đồ khốn!” Tô Di nghiến răng nghiến lợi, cánh tay yếu ớt, không chút sức lực giáng xuống ngực Hình Nghị. “Tôi sắp sinh rồi!”