Mèo Hoang

Chương 76 : Trước ánh bình minh

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Đây là lần đầu tiên dinh thự của Sĩ quan chỉ huy Người máy trở nên bận rộn thế này.



Bác sĩ phụ sản giỏi nhất thành phố Tự Do bị người máy dùng súng uy hiếp,

không nói một lời liền bắt lên máy bay, chưa đầy nửa giờ sau đã đến dinh thự của Ngài chỉ huy. Tô Di đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng

Hình Nghị, từng cơn co thắt đau đớn khiến sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch, toàn thân run rẩy, lọt thỏm giữa tấm đệm dày. Bác sĩ vừa nhìn đã

nhận ra Tô Di, trong lòng vô cùng sợ hãi. Lại nhìn đến hai vị tướng lĩnh Người máy như hai pho tượng mặt đen đứng sừng sững bên giường càng

khiến ông ta kinh hồn bạt vía.



Ông ta cẩn thận vén váy Tô Di lên, cởi quần lót của cô ra. Sau khi khám xong, ông ta hắng giọng, ngẩng

đầu, nói với Tô Di: “… Phu nhân, đã mở được tám phân rồi. Cô cố chịu

đựng một chút, không nên dùng sức, mở được mười phân mới có thể sinh.”



Bỗng nhiên, bác sĩ phát hiện bên cạnh mình có thêm một người. Ông ta vừa

liếc nhìn thì trong lòng lập tức kinh hãi. Đó chính là người lãnh đạo

tối cao của toàn bộ Người máy, hắn cúi đầu nhìn vào giữa hai chân Tô Di.



Bác sĩ ấp úng, không biết phải nói thế nào, hồi lâu sau mới thấp giọng lên

tiếng: “Tôi đi chuẩn bị đồ nghề.” Vừa định xoay người rời đi thì tay đã

bị người ta kéo lại. Ông ta ngẩng đầu nhìn, thấy Tô Di đỏ mắt, gầm lên:

“Kêu bọn họ ra ngoài đi.”



Hình Kỳ Lân nghe thấy tiếng cô, liền

lúng túng rời khỏi căn phòng. Hình Nghị vẫn đứng bên cạnh bác sĩ, bình

tĩnh nhìn khuôn mặt tái mét của Tô Di.



“Cô đuổi tôi à?” Hắn trầm giọng nói.



“Cút!” Tô Di ném chiếc gối về phía hắn, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.



Hình Nghị bắt lấy chiếc gối bằng một tay, mặt biến sắc. Đang định nổi giận,

hắn lại nghe thấy tiếng Tô Di kêu la thảm thiết, hai tay cô vung lên

không trung, hươ loạn xạ, lại tìm được một cánh tay của Hình Nghị, tựa

như tìm thấy một cai phao cứu sinh, cô lập tức dùng sức nắm chặt lấy

hắn. Hơn mười giây sau, cô mới nới lỏng tay ra. Gương mặt cô tái mét,

hai mắt nhắm chặt chợt mở to, nhìn thấy ngay Hình Nghị đang đứng đó.



“Anh còn chưa đi sao?” Tô Di lại nổi cơn thịnh nộ. “Cút!”



Bác sĩ dịu giọng khuyên nhủ: “Ngài sĩ quan chỉ huy, tâm trạng ổn định rất

quan trọng đối với phụ nữ khi sinh… Hơn nữa, trẻ sơ sinh không thể tiếp

xúc với vi khuẩn…”



Không đợi ông ta nói hết, Hình Nghị đã thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Di, sau đó xoay người, rời khỏi phòng.



Mặc dù cơn đau bụng này rất mãnh liệt và xa lạ, nhưng dù sao Tô Di cũng đã

từng phải chịu những thương tích còn đau đớn hơn thế này. Sau khi Hình

Nghị rời đi, tâm tình của cô dần ổn đinh trở lại, phối hợp với bác sĩ,

bắt đầu dùng sức. Sau một cơn đau nhói đến tê liệt, sức lực toàn thân cô tựa như bóng bị xì hơi, ý thức cũng chậm lại trong chốc lát. Sau đó, cô nghe được một tiếng khóc “oa oa” vô cùng êm ái.



Đầu cô dính bết

mồ hôi, cơ thể cũng không nhúc nhích nổi nhưng vẫn cố gắng nghiêng đầu

nhìn. Bác sĩ nở nụ cười hiền từ, đưa đứa trẻ sơ sinh trên người vẫn còn

dính máu đến trước mặt cô, dịu giọng nói: “Phu nhân, con trai của cô và

Ngài chỉ huy… ra đời vô cùng khỏe mạnh.”



Câu nói đột ngột này

khiến nước mắt Tô Di lăn dài. Bác sĩ cũng rưng rưng nhìn cô. “Để tôi tắm cho bé rồi xử lý vết thương cho cô.”



Tô Di nhìn bác sĩ bân rộn
nhiên quay đầu nhìn về phương Bắc. Một lát sau, anh mới mở miệng nói:

“Tin tức đó…” Anh chậm rãi nói: “Hai tuần trước, tôi cũng đã nhận được.”



Liên Đạc giật mình. “Vậy anh…”



“Hình Kỳ Lân nói không tìm thấy tung tích của cô ấy. nếu như cô ấy còn sống

thì chỉ có một khả năng.” Sắc mặt anh không chút thay đổi: “Cô ấy đang ở trong tay Hình Nghị.”



Liên Đạc há hốc miệng, không thốt nổi nên

lời. Anh ta vốn lo lắng nếu nói cho Mạnh Hi Tông biết tin tức này, anh

sẽ kích động mà đòi đi cứu người ngay mất. Nhưng hóa ra, anh lại biết

tin trước đó hai tuần rồi.



“Tôi cũng đã bị kích động.” Tựa như

thấu hiểu tâm tư của Liên Đạc, Mạnh Hi Tông bình thản nói: “Ngày hôm

sau, tôi dẫn theo mười người đến thành phố Tự Do. Tất cả đều bị phục

kích trước dinh thự đó, chỉ che chở được một mình tôi trốn thoát. Bởi vì giả dạng thành những tên du thủ du thực nên thân phận của chúng tôi mới không bị tiết lộ.



Liên Đạc cảm thấy xót xa trong lòng, lại nghe

Mạnh Hi Tông cười lạnh: “Đây có lẽ là việc thiếu lý trí nhất mà tôi đã

từng làm. Thuộc hạ vô duyên vô cớ mất mạng, hơn nữa, nơi đó canh phòng

càng lúc càng nghiêm ngặt.”



Liên Đạc nghe thấy vậy thì sôi máu,

tức giận nói: “Ngài chỉ huy, anh không cần phải nói nữa. Tối nay, tôi sẽ đi với anh, có chết cũng phải cứu được phu nhân và con trai của anh ra. Tôi…”



Mạnh Hi Tông lắc đầu.



“Hình Nghị bắt nhốt cô ấy

chính là vì muốn trả thù tôi.” Mạnh Hi Tông trầm giọng nói: “Lực lượng

của chúng ta cũng chưa chuẩn bị xong. Có đi bao nhiêu người thì cũng

chết bấy nhiêu mà thôi. Một mình tôi bỏ mạng không sao nhưng tính mạng

của mọi người, nếu như bị người máy phát hiện ra thì mọi sự cố gắng đều

trở thành uổng phí. Tôi phải đợi.”



Trong lòng Liên Đạc cũng đã

hiểu rõ, trước khi phản công toàn diện, tuyệt đối không thể đi sai một

bước nào. Nhưng Mạnh Hi Tông là người đàn ông mạnh mẽ mà cố chấp đến mức nào chứ? Anh yêu Tô Di như vậy, cho dù là lúc cơ thể đang bị thương

nghiêm trọng, cho dù biết trước cuối cùng chỉ là con đường chết, những

ngay sau khi biết được tin tức, đã chẳng màng tất cả mà dẫn người tới

cứu cô. Anh biết rõ người phụ nữ của mình rơi vào tay lũ Người máy xấu

xa, nhưng anh lại kiên định nói một câu: “Chờ!” Anh như thế, thực sự đã

không còn là Mạnh Hi Tông lạnh lùng, cứng rắn trước kia nữa rồi. Đối với người khác thì ra sức bảo vệ, còn đối với bản thân mình, anh lại tàn

nhẫn, hà khắc đến mức nào đây?



Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Liên Đạc lẩm bẩm.



Trong đầu Mạnh Hi Tông hiện lên khuôn miệng cười nói với má lúm đồng tiền dịu dàng của Tô Di, còn có cả những tưởng tượng về con trai anh. Anh nhắm

chặt mắt rồi lập tức mở ra, nói: “Cậu tiếp tục giữ liên lạc với người

nhà của vị bác sĩ kia, nghĩ cách giúp tôi nhắn tin cho cô ấy. Hình Nghị

tìm bác sĩ phụ sản tốt nhất, chứng tỏ hắn không muốn hãm hại hai mẹ con, ít nhất bây giờ cô ấy vẫn được an toàn.”



Liên Đạc gật đầu. “Chị dâu phải chịu khổ rồi. Anh muốn tôi nhắn nhủ gì với chị ấy không?”



Trong lòng Mạnh Hi Tông vô cùng chua xót, anh nói: “Nhắn cô ấy chờ tôi.”



Anh nhất định sẽ đi tìm cô, bất kể đó là thiên đường hay địa ngục.