Mèo Hoang

Chương 77 : Người em yêu

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


“Khu vui chơi giải

trí mang tên “Vương triều Người máy” của tòa nhà Khoa Duy tại trung tâm

thành phố sẽ chính thức được khai trương trong thời gian tới, quân đội

Người máy cùng dân chúng thuộc địa đều có thể ra vào cửa tự do…”



“Trung tá Rita quản lý tại thành phố Tự Do, hôm nay sẽ cử hành hôn lễ với nữ

minh tinh Tiết Lâm Y. Trung tá Rita là một chiến sĩ người máy trung

thành, Tiết Lâm Y cũng cho biết, được chung sống với anh ấy, cô vô cùng

hạnh phúc…”



Tô Di ôm con trai, ngồi trên sofa xem ti vi. Nữ MC

loài người đang mỉm cười đọc tin tức trên đài truyền hình với chất giọng hết sức lưu loát và ngọt ngào, nhưng Tô Di vẫn cảm thấy trong mắt nữ MC xinh đẹp, nổi tiếng này có nét gì đó rất châm biếm.



Người máy

chiếm đóng tinh hệ đến nay cũng đã được hơn bảy tháng. Từ kỷ luật nghiêm chỉnh lúc đầu, đến giờ đã dần trả lại cho loài người nhiều quyền tự do

hơn. Người máy thay đổi phương hướng phát triển xã hội loài người, nhưng đồng thời, bọn chúng cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc sống của loài người

càng lúc càng sâu.



Hình Nghị đi đầu trong việc mô phỏng ngoại

hình của loài người, cũng từng nhiều lần công khai phát biểu, Tô Di cũng đã trông thấy cảnh ấy trên ti vi. Cô thậm chí còn thấy có nhiều con

người tỏ ra ủng hộ và ngưỡng mộ vị thống lĩnh cương nghị và mạnh mẽ, có

ngoại hình loài người vô cùng anh tuấn này. Có lẽ vì thời gian đã trôi

qua quá lâu, đại đa số loài người sẽ cảm thấy, Người máy thống trị tinh

cầu chẳng có điểm gì không tốt cả.



Mà cũng có không ít những sĩ

quan cấp cao của Người máy học theo Hình Nghị, mô phỏng ngoại hình của

con người. Dù sao thì việc làm này cũng khiến bọn chúng dễ dàng hòa

nhập, thuận lợi trong việc thống trị loài người hơn. Nhưng Tô Di vẫn cảm thấy kinh hoàng trước tin tức sĩ quan người máy cưới vợ loài người. Mô

phỏng sẽ làm cho người máy có tính cách và tình cảm giống với con người

sao?



“Phu nhân, nên thay tã cho em bé rồi.” Một giọng nói êm ái vang lên bên tai, Tô Di gật đầu, đưa con cho mấy người giúp việc.



Con trai cô đã được hai tháng tuổi, mặt mũi rõ nét hơn một chút, chưa có

nét cứng cỏi, kiên nghị như cha nó mà lại rất mềm mại, đáng yêu.



Hai thiếu nữ xinh đẹp, giống nhau như đúc, cẩn thận đón lấy đứa bé, đặt nó

nằm lên nôi, động tác thay tã cho em bé vô cùng thành thạo. Nếu như

không biết thì ai cũng tưởng hai cô gái này là một cặp song sinh vô cùng xinh đẹp. Nhưng họ cũng chỉ là hai người máy được Hình Nghị ra lệnh cho đám thuộc hạ phục chế, chỉ có duy nhất một nhiệm vụ, đó là chăm sóc đặc biệt cho em bé và Tô Di.



Dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ và có hai cô người máy này trợ giúp, Tô Di kết thúc giai đoạn ở cữ hết sức khỏe

mạnh, con trai cũng phổng phao lên nhiều. Tuy vậy, Tô Di vẫn cảm thấy

khó chịu khi nghĩ con trai mình bị người máy vây quanh cả ngày. Nhưng

khi bác sĩ chuyển lời nhắn của anh tới cho cô, trong lòng cô bỗng dấy

lên một niềm hy vọng lớn lao. Cô mặc kệ người máy lợi hại đến mức nào,

chỉ biết anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được, nhất định anh sẽ tới cứu

cô. Cho nên, cô hoàn toàn có thể yên tâm ôm con chờ anh đến, tâm tình

cũng vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.



Thay tã xong lại cho bú,

con trai ngủ một giấc no nê, lúc tỉnh dậy, tinh thần của nó có vẻ rất

hăng hái, cứ ô ô a a tự nói chuyện một mình. Tô Di ôm con đi tới đi lui

trong nhà, khi tới căn phòng của Đại Bích dưới lầu một thì dừng lại. Đại Bích đứng ở cửa, cách một lớp song sắt, hơi sững sờ khi nhìn thấy đứa

bé trong lòng Tô Di. Mặc dù đã từng là kẻ địch nhưng Tô Di thất Đại Bích suy bại đến mức này, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác thương hại.



“Rất xinh xắn!” Đại Bích khẽ nói.



“Cảm ơn!”



“Giống ba nó nhiều hơn.”



Trong lòng Tô Di cảm thấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Vậy mà ba nó đã được
đấy.”



Có lẽ là sau khi mô phỏng con người, tính cách của những

người máy này cũng bị ảnh hưởng nên bọn chúng cảm thấy có chút lo sợ.

Hoặc cũng có thể là do thủ đoạn của Hình Nghị quá tàn nhẫn nên chúng

liền đứng im tại chỗ, dõi mắt quan sát Tô Di. Thực ra, Tô Di biết, cho

dù không có bọn họ theo sau thì cô cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của họ. Nhưng cô thực sự chỉ muốn một mình chọn lựa quần áo cho con và một

vài vật dụng hằng ngày mà thôi.



Cô vừa dạo quanh mấy giá hàng

liền thấy phía trước có rất nhiều người đang vây quanh một chiếc giá

dài. Cô nhìn lên màn hình tinh thể lỏng treo trên tường đang không ngừng phát một đoạn quảng cáo. Thì ra, đó là những mẫu quần áo trẻ em mới

nhất vừa được tung ra thị trường. Cô tiến đến, cầm đại một món lên xem,

quả nhiên là mẫu thiết kế rất khéo léo và tinh tế, kiểu dáng cũng hết

sức dễ thương. Nghĩ đến lúc mặc những bộ quần áo này lên người con trai, cô không kìm được, bật cười.



Cô liền chọn vài bộ, nâng niu trong lòng rồi xoay người, đinh đi mua thêm hai bình sữa nữa. Lúc vô ý ngẩng

đầu lên, ánh mắt cô lướt qua vài bóng người đang đang lựa chọn quần áo

trẻ em cách đó chưa đầy mười mét. Cô lập tức cảm thấy khác lạ. Tầm mắt

cô vốn đã định dời đi nhưng lại như bị thứ gì lôi kéo, liền nhìn về phía đó thêm lần nữa, dừng lại ở giữa đám người, dừng ngay tại một bóng dáng cao lớn lẫn trong đám đông. Người đó không hề nhận ra ánh mắt chăm chú

của cô. Anh cầm một bộ quần áo trẻ em màu lam nhạt lên, yên lặng ngắm

nghía đến thất thần. Khi anh khẽ ngẩng đầu, những đường nét trên khuôn

mặt hiện ra một cách rõ ràng. Toàn thân Tô Di như bị điện giật, bất động trong nháy mắt.



Dường như tất cả mọi thứ lộng lẫy, lung linh

trước mắt cô đều mất đi màu sắc, những ồn ào, huyên náo tại khu trung

tâm sầm uất như biến mất, cô như ở giữa một sa mạc vắng lặng và yên tĩnh đến vô cùng. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình thổn thức,

phút chốc cô như hóa điên, cách một khoảng xa, cô từ từ giơ tay, như

muốn xuyên qua đám người, khẽ khàng chạm vào khuôn mặt góc cạnh của anh.



Anh đã thay đối rất nhiều. Trông anh gầy đi, trên mặt có thêm vài vết sẹo,

nhưng trong trái tim cô, vẻ anh tuấn hơn người đó vẫn y nguyên như cũ,

chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã đủ khiến cô trở nên ngây dại. Cả người Tô

Di khẽ run rẩy, vài bộ quần áo chọn mua cho con đang ôm trong lòng đều

bị rơi hết xuống đất. Cô không hề do dự, cuống cuồng chạy đến bên anh.

Nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nặng nề của mình, giống như từng đợt sấm sét nện xuống nền đá cẩm

thạch, đốt cháy đống tro tàn và những áp lực bấy lâu cô cố gắng kìm nén.



Đám người phía trước cũng nhận thấy tiếng động lớn, quay đầu nhìn người phụ nữ đang chạy như phát điên. Anh vốn đang ngắm nghía đống quần áo trẻ

con đến thất thần, lúc này cũng nhận ra tiếng bước chân dồn dập hướng về phía mình, liền chậm rãi quay đầu lại.



“Hi…” Cô gắng sức muốn gọi tên anh.



Bỗng nhiên, có một bàn tay to lớn bịt kín miệng cô, vòng eo lập tức bị ôm

chặt. Cơ thể cô đột ngột bị nhấc bổng lên, hai người đứng bên giá hàng

nhanh chóng rút lui một cách khó tin. Chỉ vài giây sau, cô đã bị người

đó khiêng đến một khoảng trống cách đó hơn mười mét. Giọt nước mắt vẫn

đọng trên má cô, giọng nói cũng nghẹn ngào trong cổ họng. Lần đầu tiên,

cô được chứng kiến bản lĩnh đáng kinh ngạc của Hình Nghị. Cánh tay hắn

như gọng kìm, gắt gao ôm siết cô vào lồng ngực, sa sầm nét mặt, nói với

người đối diện: “Đi về!”



“Không!” Cô nức nở hét lên, liều mạng

giãy giụa trong lòng hắn như sắp chết chìm đến nơi rồi. Mà ở chỗ giá

hàng cách đó một khoảng khá xa, người đàn ông đang đứng giữa quầy quần

áo ngổn ngang cũng đã nhận ra điều gì đó bất thường, liền sải những bước nặng nề, tựa như trong nháy mắt sẽ chạy ngay đến trước mặt cô.



Nhưng Hình Nghị vẫn đứng im bất động, lạnh lùng liếc nhìn cô. “Nếu như hắn đến đây, tôi sẽ giết chết hắn ngay lập tức!”



Toàn thân Tô Di cứng đờ, sắc mặt tái mét, sức lực trên người cũng như bị rút cạn. Hình Nghị tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, mở khóa chiếc áo khoác đen,

kéo cô vào trong lòng, sải bước tiến vào thang máy.