Mèo Hoang

Chương 79 : Dòng máu của tôi

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Mạnh Hi Tông ngẩng

đầu, nhìn Rắn Hổ Mang của Người máy cùng với Báo Săn màu đen đang gầm rú bay qua đỉnh đầu như cuồng phong. Phía trước, pháo đài và công sự phòng ngự dưới mặt đất tựa như những con quái thú khổng lồ, dưới sự oanh tạc

liên hồi của đạn pháo, như thể những đóa hoa bị nghiền nát, tuyên bố một cách rõ ràng rằng tinh cầu này đã rơi vào tay giặc.



Khẩu súng

của anh nằm chỏng trơ dưới mặt đất, máy đo khí ở cổ tay cho thấy lượng

oxy đã gần tới mức cạn kiệt. Cũng may mà bọn họ đã chiến thắng.



Ba ngày trước, tiểu đoàn hậu cần mặt đất chỗ anh tạm thời bị điều đến tiền tuyến. Mọi người đều cho rằng đến đó để tiếp tục làm phi công. Nhưng

đám người máy lại đưa bọn họ lên tiền tuyến, thậm chí còn để bọn họ gia

nhập vào lượt quân đổ bộ lên mặt đất đầu tiên. Có rất nhiều nhân viên

hậu cần mặt đất từ lúc tòng quân đến giờ, thậm chí còn chưa đụng tới

súng ống, tham gia vào đợt tấn công này đúng là chỉ có chết.



Tiểu đội của họ phụ trách phối hợp với không quân, đánh chiếm thành phố này. Nhưng đây là một địa điểm quân sự quan trọng, đội trưởng tiểu đội phát

động cuộc tấn công dồn dập như vũ bão, thương vong hóa ra còn nặng nề

hơn cả lúc đầu.



Giờ đây, Mạnh Hi Tông tay không tấc sắt cũng

không phải là đối thủ của những binh sĩ cường tráng, thấy mình sắp rơi

vào chỗ chết, anh liền nổi giận. Anh gọi đội trưởng tiểu đội đến, lần

nữa sắp xếp lại binh lực. Đội trưởng tiểu đội nào dám không nghe theo,

liền hành sự theo kế hoạch. Thế mà lại thành công!



Mặc dù cái giá phải trả quá đắt, cả tiểu đội vũ trang có hơn một trăm người, mà giờ

này chỉ còn lại mười người bọn họ. Nhưng bọn anh vốn chỉ là bia đỡ đạn,

vốn không nên vì chiếm thành trì mà phải liều mình, chết một cách nhục

nhã.



Chiến trận ác liệt diễn ra cả một đêm, lúc này, Mạnh Hi Tông thực sự cảm thấy choáng váng. Căn bệnh này thực ra đã có từ trước khi

bị Người máy tấn công. Chỉ là anh không nói cho Tô Di biết mà thôi. Bắt

đầu từ lúc nào nhỉ? Anh nhớ rõ ràng, đó là từ khi bọ họ rời khỏi hành

tinh Pha Lê. Có lẽ là do ảnh hưởng bởi chất phóng xạ nào đó trong cột đá pha lê kia, anh đã bôn ba ngoài vũ trụ nhiều năm, cũng dính không ít

bệnh tật. Nhưng lần này anh trở về bình an, có lẽ sẽ khiến Người máy

thất vọng lắm! Phái một đội quân đổ bộ lên mặt đất như vậy, còn đúng lúc đến lượt anh thay phiên lao động thì bị sắp xếp đến nơi này, tham gia

chiến đấu, dù là vô tình hay cố ý thì cũng đều có người đứng sau thao

túng. Vấn đề cấp bách lúc này là làm sao để anh có thể giả chết rồi bí

mật trở về. Nếu không, anh không thể tránh được mưu đồ hãm hại của đối

thủ cho đến lúc phản công.



Đang mải suy ngẫm, phía sau chợt có một binh sĩ nói: “Cấp trên, tiếp theo phải làm thế nào?”



Mạnh Hi Tông thu lại ánh nhìn xa xăm, trả lời: “Trước tiên, chúng ta quay lại chiến hạm đã. Gửi tín hiệu đi.”



Phía sau đột nhiên có một bóng đen lướt qua. Tuy cơ thể Mạnh Hi Tông đã suy

yếu nhưng kinh nghiệm cận chiến của anh, người thường sao dám so bì! Vừa mới cảm nhận được sự khác thường, anh gần như lập tức nghiêng đầu,

không có bất cứ động tác thừa thãi nào…




“Thưa ngài, xin hỏi ngài là ai?” Bác sĩ cung kính hỏi.



Ngài là ai?



Vì sao chết rồi mà vẫn có thể sống lại? Vì sao lại có tinh thể siêu năng lượng tồn tại trong truyền thuyết?



Ngài là người? Hay là người máy?



Trong khoảng thời gian Mạnh Hi Tông mất đi ý thức, đầu óc trống rỗng, mịt mờ. Sự mịt mờ đó dường như đã trầm lắng từ rất lâu rồi, đột nhiên, như thể

có một luồng ánh sáng chói lọi bừng lên giữa màn ý thức đục ngầu tưởng

như đã chết của anh. Sau đó, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh quen

thuộc đang chậm rãi nảy sinh từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, lan tỏa

khắp toàn thân, từ từ tràn ngập, từ từ rõ ràng.



Trong sức mạnh ấm áp đó, anh bỗng nhìn thấy một cái “tôi” khác. Ký ức giống như ánh mặt

trời, dần dần chiếu rọi tâm thức của anh. Đoạn hồi ức đó rất dài, có sự

cô đơn, đằng đẵng cả nghìn năm; cũng có những kích động, hoảng sợ lướt

qua; có sự sung sướng, lạnh lùng, khát máu; cũng có sự điên cuồng như xé ruột xé gan. Cái tôi vốn xa lạ đến vậy nhưng lại nhẹ nhàng tựa tơ mảnh

quấn chặt lấy trái tim anh, để anh hiểu rõ một điều rằng, đó mới chính

là con người thực sự của anh.



Ký ức như một dòng suối, chậm rãi

chảy qua linh hồn anh. Anh cảm nhận được sự đau đớn, bi thương, dày vò…

cứ thế theo dòng ký ức mà dần dần khôi phục. Thì ra, cơn đau đó đã gắn

liền với anh trong khoảng thời gian dài như vậy, gắn với tình yêu của

anh, gắn với cái chết của anh, gắn với sự lưu lạc hàng trăm triệu năm

trong hố đen của anh. Vậy mà anh lại quên, sao anh có thể quên được chứ? Quên mất nụ cười của cô, quên mất đôi mắt lấp lánh như ánh sao của cô.

Cũng đã quên rất rất lâu về trước, anh đã từng nắm tay cô hứa hẹn, đến

chết không xa rời.



Mạnh Hi Tông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị bác

sĩ với vẻ mặt trang nghiêm trước mắt. Sau đó, anh ngước nhìn bầu trời,

như thể có thể xuyên thấu từng lớp, từng lớp mây mù, nhìn ra hàng tỷ năm ánh sáng phía ngoài kia, nhìn thấy một vị Nguyên soái Người máy trẻ

tuổi vì một cô gái loài người mà phản bội tổ quốc, rời bỏ quê hương, từ

bỏ thân thể người máy. Anh cũng thấy năng lượng tinh thể bị hố đen vô

tận áp chế, thấy tất cả những ký ức và năng lượng của mình ngủ vùi theo

năng lượng bị mất đi. Cho đến khi thân thể này chết đi một lần nữa, tinh thể mới bắt buộc phải khởi động lại chương trình trị liệu, đánh thức ý

thức và năng lượng đã ngủ say. Hôm nay, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, rốt

cuộc cũng trở lại là chính mình!



Trên gương mặt bỗng hé nở nụ

cười, anh lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Cả chủng tộc cúi đầu tuân lệnh dưới chân

anh, cả vũ trụ mênh mông tựa hồ gói gọn trong lòng bàn tay anh.



“Tên họ ta đã từng vứt bỏ trong tộc Người máy của mình…” Anh khẽ cười, nói: “Hình Diệu.”