Mèo Hoang

Chương 81 : Âm mưu của anh

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Tại một hành tinh nhỏ cách tinh hệ Vĩnh Hằng hai vạn năm ánh sáng.



Khi Tô Di tỉnh lại, chỉ cảm thấy ruột gan mình như đứt thành từng khúc.

Cuộc đối thoại với Hình Kỳ Lân trước khi bọn họ nhảy siêu quang tốc lần

nữa vọng lại như thể một cơn ác mộng, khiến toàn thân cô bị bủa vây bởi

cảm giác choáng váng xen lẫn đau khổ.



Tên người máy vẫn túc trực

bên giường cô cất giọng hờ hững, cứng nhắc: “Phu nhân, Thiếu tướng Hình

Kỳ Lân bảo tôi chuyển lời đến cô. Thiếu tướng sẽ mau chóng nghĩ cách cứu con trai cô ra, phu nhân nhất định phải nuôi con trưởng thành. Đến lúc

đó, cô sống hay chết, Thiếu tướng sẽ không ngăn cản nữa.”



Trong

lòng Tô Di run rẩy kịch liệt. Đúng rồi, con trai cô… Lúc trước, cô nhất

thời kích động, thậm chí còn không màng tới con mình. Nó là sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô và Mạnh Hi Tông, cô không thể vứt bỏ được.



Nghĩ tới đây, cô liền đứng dậy. “Kỳ Lân đâu?”



“Thiếu tướng đã lên máy bay quay trở lại tinh hệ Vĩnh Hằng rồi.” Tên người máy nói.



Tô Di nhìn hắn, hỏi: “Anh là…”



Tên người máy đáp: “Tôi là đội trưởng đội cận vệ của Thiếu tướng, Trung tá Tây Lạc.”



“Tây Lạc.” Tô Di nói. “Hãy báo cáo tình hình hiện tại của chúng ta cho tôi nghe.”



“Vâng!”



Tầng khí quyển của hành tinh nhỏ này đều là nito và carbon dioxide, toàn bộ

bề mặt được bao trùm bởi một tầng nham thạch, không có nước, cũng không

có sự sống. Căn phòng Tô Di ở là một chiếc phi thuyền cỡ trung Kỳ Lân đã đặt ở đây từ trước. Tài nguyên dự trữ đủ dùng trong vòng ba tháng.

Nhưng theo như Tây Lạc nói, Kỳ Lân dự định tháng sau sẽ chuyển cô đến

một nơi xa hơn.



“Một tháng cũng đủ để Ngài chỉ huy lần theo dấu vết mà đến được đây.” Tây Lạc nói.



Nghe hắn nhắc đến Hình Nghị, trong lòng Tô Di không khỏi run rẩy. Chỉ cảm

thấy ở bên Hình Nghị không khác nào cạm bẫy, lại giống như một cơn ác

mộng, bây giờ nhớ lại, cô chỉ có cảm giác kinh hoàng và khiếp sợ. Cũng

may mà cô trốn thoát được.



Lòng Tô Di vừa bi thương lại vừa đau

khổ, không biết dưới sự che chở của Kỳ Lân, mình có thể trốn được tới

khi nào? Chẳng lẽ bắt con trai phải lưu lạc cùng mình ư? Như vậy, chỉ sợ con trai sẽ không có môi trường tốt để trưởng thành.



Cô càng

không tin Kỳ Lân vẫn sẽ bảo vệ hai mẹ con cô. Trước kia, Kỳ Lân từng

giấu Mạnh Hi Tông tin tức cô ở trong dinh thự của Hình Nghị. E rằng cái

chết của Mạnh Hi Tông khiến Kỳ Lân nhất thời kích động nên hắn mới làm

trái ý Hình Nghị, đưa cô chạy trốn. Nghĩa khí của Carlo Chu trên người

hắn có thể duy trì được bao lâu đây? Có thể một ngày nào đó, không biết

chừng, hắn sẽ giao cô cho Hình Nghị một lần nữa. Nghĩ tới đây, trong

lòng cô vô cùng chấn động, lau khô dòng nước mắt, cô đứng lên.




Hình Nghị và Hình Kỳ Lân nghe thấy vậy thì đều im lặng. Mốt lát sau, Hình Nghị bỗng nở nụ cười.



“Điện hạ, ngài nói rất đúng!” Hắn nhìn về phía Hình Kỳ Lân. “Tôi biết cậu vì

cái chết của Mạnh Hi Tông nên mới nhất thời kích động, đưa người phụ nữ

của hắn đi. Thế nhưng, cậu làm như vậy, đối với cô ấy cũng là một kết

cục quá tệ. Cậu muốn cô ấy vĩnh viễn lưu lạc ngoài vũ trụ, mãi mãi không được gặp lại con mà sống bơ vơ một mình sao?”



Kỳ Lân không lên tiếng.



Hình Nghị lại nói: “Tôi lấy danh nghĩa trung thành với Đế quốc mà thề rằng,

chỉ cần cậu đưa cô ấy trở lại, tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cũng như

chiếm giữ cô ấy. Trước khi cô ấy chết tự nhiên, tôi sẽ không cải tạo cô

ấy. Cậu nên biết một điều, ngoại trừ tôi, không một ai có thể đối xử với cô ấy tốt hơn.”



Kỳ Lân nghe thấy vậy thì khẽ rùng mình. Hắn thừa biết tính cách Hình Nghị rất cứng rắn, hắn đã lấy danh nghĩa trung

thành ra để thề thì lời thề đó rất mực nghiêm túc. Nói như vậy, hắn thực sự sẽ đối xử với Tô Di như một người vợ chứ không còn là vật cưng nữa

ư?



“Lời nói của Ngài chỉ huy khiến tôi rất cảm động.” Hình Diệu chậm rãi nói: “Thiếu tướng, đưa cô ấy trở lại đi.”



Sắc mặt Kỳ Lân thay đổi liên tục, chỉ biết lẳng lặng nói: “Ngài nói đúng.

Cho dù bây giờ tôi có thể giấu cô ấy, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ có

người tìm ra cô ấy.” Hắn quay sang nhìn Hình Nghị. “Ngài chỉ huy, anh

khẳng định sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy, trước khi cô ấy yêu anh,

anh tuyệt đối sẽ không ép buộc cô ấy chứ?”



Hình Nghị lạnh lùng nói: “Nếu như tôi ép buộc cô ấy thì cậu nghĩ mình có thể cứu cô ấy trốn thoát được không?”



Kỳ Lân nghẹn lời. Hình Diệu ngồi một bên cũng liếc mắt nhìn Hình Nghị, trong mắt ánh lên vẻ thâm trầm.



“Cô ấy đang ở hành tinh thứ năm của tinh hệ Phi Mã.” Kỳ Lân tiết lộ. Khẩu

lệnh thông hành là “Mèo Hoang”, chỉ cần nói vậy, đội cận vệ của tôi sẽ

thi hành mệnh lệnh.”



Hình Nghị gần ngay lập tức đứng lên, cầm bộ

đàm trên bàn, ra lệnh cho một đội Rắn Hổ Mang lập tức nhảy siêu quang

tốc đến địa điểm đó.



“Sau khi liên lạc được với đội cận vệ của

Thiếu tướng, tốt nhất là hãy đưa cô ấy nguyên vẹn trở về.” Hình Nghị nói qua bộ đàm. “Nếu như cô ấy phản kháng, hãy nói cho cô ấy biết, tôi sẽ

trả tự do cho cô ấy.”



Đợi hắn ngắt máy, Hình Kỳ Lân bỗng nhiên

nói: “Có lẽ, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cô ấy yêu anh, đối với cô ấy, đó là điều tốt nhất.”



Hình Nghị im lặng không nói. Hình Diệu ngồi một bên cũng cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ điều gì.



Hình Nghị nói: “Điện hạ, việc riêng của tôi khiến ngài phải phân tâm rồi. Bây giờ, Điện hạ cần gì, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài.”



“Không cần!” Hình Diệu ngẩng đầu, ánh mắt màu đỏ đậm của người máy khẽ động.

“Tôi cũng muốn nhìn một chút, người phụ nữ đã khiến Ngài sĩ quan chỉ huy ưu tú đây phải bận lòng.”