Mèo Hoang
Chương 82 : Cha con gặp nhau
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Ba người máy lãnh đạo cấp cao nhất cùng ngồi trong phòng chỉ để chờ tin tức của một người phụ nữ.
Hình Kỳ Lân trong lúc nhất thời kích động đã đưa Tô Di đi, lúc này, nghe
thấy Hình Nghị chấp nhận lùi bước thì cũng hơi cảm động. Hắn hỏi Hình
Nghị: “Đứa bé đâu? Hiện tại, nó chính là mạng sống của cô ấy.”
Hình Nghị nói: “Đang ở trên tầng” rồi quay sang cảnh vệ. “Bế thằng bé xuống đây!”
Hình Diệu vốn đang ngồi dựa vào sofa, nghe thấy vậy thì thay đổi tư thế, cơ
thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm lên trên tầng, hỏi: “Đứa
bé ư?”
“Là con trai của Tô Di.” Hình Kỳ Lân giải thích: “Người phụ nữ đó tên là Tô Di.”
“Tô Di…” Hình Diệu nhẩm đi nhẩm lại cái tên này.
Một tiếng khóc “oa oa” nỉ non của trẻ con vang lên, gã cảnh vệ người máy có vẻ mặt vô cảm, ôm đứa trẻ đi xuống, đặt nó vào trong vòng tay của Hình
Nghị.
Hình Nghị đón lấy đứa bé một cách thuần thục, nhìn nó một
hồi rồi nói với Hình Kỳ Lân: “Khi cô ấy quay về thì trả lại con cho cô
ấy.”
Kỳ Lân cảm thấy hơi lúng túng. “Ngài chỉ huy…”
Hình Diệu đột nhiên đứng bật dậy, đi tới trước mặt Hình Nghị, cúi đầu nhìn đứa bé đang nằm trong lòng hắn, nói rất nhanh: “Con?”
Đứa bé vốn đang nằm trong lòng Hình Nghị, đôi mắt đen láy, to tròn nhìn
Hình Nghị chằm chằm, nghe thấy giọng nói của Hình Diệu liền quay sang
nhìn. Nó nhìn khuôn mặt người máy của anh nhưng không hề sợ hãi mà cười
khanh khách, hai tay hươ hươ loạn xạ. Điều này khiến Hình Nghị cảm thấy
hơi bất ngờ. Trước đây, đứa bé này không hề thích tướng mạo của người
máy, mỗi lần người máy ôm nó, cho dù nó không khóc òa lên thì cũng phải
kêu rấm rứt. Nhưng hôm nay, nhìn thấy Hình Diệu, nó lại tỏ ra vui vẻ lạ
thường.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, một đôi tay kim loại đã đưa
đến, nhấc đứa bé đang nằm trong lòng Hình Nghị lên. Hình Nghị ngẩng đầu, thấy Hình Diệu ôm đứa bé vào lòng, kề sát nó vào lồng ngực kim loại của mình, đôi mắt đỏ thẫm chăm chú nhìn gương mặt của đứa bé, đôi môi kim
loại từ từ cong lên.
“Đứa bé ngoan!” Hình Diệu nhìn đứa bé rồi chậm rãi nói, ngữ điệu rất mực dịu dàng.
Đứa bé càng tỏ ra vui vẻ hơn, nằm trong lòng anh, tự nói ô ô a a một mình.
Sau đó, nó giơ tay lên, sờ vào gương mặt kim loại của anh. Anh không hề
khó chịu với sự mạo phạm của đứa bé loài người này, vẫn chăm chú nhìn
từng cử động của nó, chẳng thèm để tâm tới hai người còn lại trong
phòng.
Hình Kỳ Lân hơi ngây người. Hắn không ngờ Chiến thần thời
viễn cổ lại có thể ôm một đứa bé loài người, vẻ mặt nhân hậu tựa một
người cha hiền từ như thế! Hình Nghị không khỏi cảm thấy ngạc nhiên,
nhưng vì hắn cũng thích hai mẹ con Tô Di nên không cảm thấy có điểm nào
bất thường.
Có điều, khi nhìn thấy bàn tay đứa bé sờ vào những
đường nét kim loại bén nhọn trên người Hình Diệu, hắn liền nhíu mày,
đứng dậy, định nhấc đứa bé ra khỏi lòng Hình Diệu. “Điện hạ, nhiệt độ
“Còn con trai anh thì sao?” Liên Đạc đột nhiên hỏi.
Mạnh Hi Tông trầm mặc giây lát, trong mắt hiện lên sát ý hết sức cay độc. “Vẫn còn ở trong tay Hình Nghị.”
Đêm nay, mọi người đều uống rượu đến khuya, hầu hết đều đã say mèm. Mạnh Hi Tông cũng ngà ngà say, lảo đảo đi về căn phòng Giản Mộ An đã đặc biệt
sắp xếp cho mình.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, Giản
Mộ An nhớ đến Mạnh Hi Tông, liền cố ý đi đến hầm bí mật, lại thấy cửa
phòng anh đóng kín. Anh ta nhìn qua ô cửa sổ, chỉ thấy Mạnh Hi Tông đang nằm thẳng đơ trên chiếc giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc
nhích. Anh ta nghĩ, có lẽ Mạnh Hi Tông đã quá mệt nhọc do phải bôn ba
trong một thời gian dài rồi lại suy nghĩ đến việc giữ bí mật thân phận
cho anh. Anh ta dặn dò người ở hầm bí mật, không được quấy rầy Mạnh Hi
Tông nghỉ ngơi, sau đó, nhanh chóng rời khỏi hầm. Anh ta trở lên mặt
đất, thấy chiếc Rắn Hổ Mang chở nhân vật tầm cỡ Người máy đã rời đi.
Điều này khiến anh ta yên tâm phần nào, nhanh chóng đi đến trại tập
trung, bắt đầu một ngày lao động khổ sai.
Cùng lúc đó, tại Bắc
bán cầu thành phố Tự Do, một chiếc Rắn Hổ Mang màu đen đáp xuống dinh
thự của Hình Kỳ Lân. Gã cảnh vệ người máy thấy giấy thông hành của Hình
Diệu, liền cung kính để anh đi vào. Vừa đi được vài bước, anh đã thấy
Hình Kỳ Lân đứng trước cổng chính, nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc. Anh
trầm mặc giây lát rồi đi tới trước mặt anh ta.
“Ta có chuyện muốn nói với cậu.”
“… Xin bệ hạ cứ phân phó.”
Mặc dù Hình Nghị và Hình Diệu đã nhất trí, quân quyền vẫn nằm trong tay
Hình Nghị nhưng cấp bậc của Hình Diệu vẫn là Nguyên soái, thân phận
Vương tộc. Trung thành với Vương tộc là trình tự cơ bản của chủng tộc
Người máy, Hình Nghị không thể không thừa nhận thân phận của anh. Trước
ngày diễn ra hội nghị quân sự, Hình Nghị đã giới thiệu Hình Diệu với tất cả các sĩ quan cao cấp từ Thiếu tá trở lên. Quân đội bao gồm Hình Nghị, Hình Kỳ Lân là hai trong năm vị sĩ quan cấp cao có quyền biểu quyết
quân sự, không chút dị nghị, đồng ý Hình Diệu cần phải trở thành vị lãnh tụ mới của nền văn minh Người máy đệ nhất, cũng quyết định công khai
với toàn quân, tuyên bố với toàn tinh hệ về vị vua mới của Người máy.
Đồng thời, Hình Diệu cũng sẽ nằm trong ban cố vấn tối cao, giúp đỡ cho
quân đội. Cho nên, Hình Kỳ Lân đã đổi sang gọi Hình Diệu là bệ hạ.
Hai người ngồi xuống sofa trong phòng khách. Hình Diệu ngẩng đầu nhìn, Hình Kỳ Lân lập tức cho tất cả đám cảnh vệ người máy lui xuống. Hình Diệu
dựa lưng vào sofa, đôi chân kim loại duỗi ra, cánh tay kim loại khoanh
trước ngực như đang cân nhắc điều gì đó. Hình Kỳ Lân đột nhiên thầm giật mình.
“Carlo!” Hình Diệu nói: “Còn nhớ chuyện tôi đưa cậu tới khu vực phóng xạ chứ, cậu nói xem?”
Sắc mặt Hình Kỳ Lân lập tức biến đổi, trong nháy mắt đã nhảy dựng lên, chỉ tay vào Hình Diệu. “Làm sao ngài lại biết…?”
Đôi mắt màu đỏ của Hình Diệu sáng lấp lánh, nói với giọng ngạo mạn: “Cậu
từng nói, mạng của Carlo Chu này là của Mạnh Hi Tông, Mạnh Hi Tông có
thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Hình Kỳ Lân tái nhợt, nhất thời không nói nên lời.
Hình Diệu đứng dậy, nhìn Hình Kỳ Lân đầy đe dọa. “Bây giờ, tôi không cần
tính mạng của cậu, tôi muốn lòng trung thành của cậu. Tôi muốn giết Hình Nghị, đoạt lại quyền chỉ huy!”