Mèo Hoang

Chương 83 : Căng thẳng

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Sắc mặt Hình Kỳ Lân không ngừng thay đổi. “Anh là Mạnh Hi Tông? Sao Mạnh Hi Tông lại có thể là người máy được?”



Hình Diệu hờ hững nói: “Về điểm này, chắc hẳn cậu sẽ biết rõ hơn bất cứ kẻ

nào. Hàng trăm triệu năm trước, tôi cũng giống cậu bây giờ. Tôi mô phỏng một người đàn ông tên là Mạnh Hi Tông.”



Sắc mặt Hình Kỳ Lân tái

đi. “Nếu như anh là người máy, vậy mấy năm nay, anh đã làm cái gì chứ?”

Tại sao chẳng bao giờ bộc lộ năng lực người máy, tại sao phải chịu đựng

nhục nhã, làm lãnh tụ của loài người?



Trên gương mặt kim loại, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên những tia như màu máu. “Bởi vì trình độ mô phỏng của tôi vượt xa cậu.”



“Có ý gì?”



“Tôi đã yêu một người phụ nữ. Ngày Người máy đổ bộ, tôi không chỉ không muốn làm cô ấy tổn thương, mà ngay cả tinh cầu cô ấy ở, tôi cũng không muốn

động vào.”



“… Tại sao anh lại ngủ vùi trong hố đen lâu như vậy?”



“Bị người ta ám sát, ném vào hố đen.” Anh hờ hững nói: “Có lẽ, chính người

đã ném tôi đi cũng không nghĩ rằng tôi có thể sống sót. Cho đến khi cơ

thể Mạnh Hi Tông chết đi ở hành tinh Thú tộc, bản năng người máy trong

tôi mới thức tỉnh.”



Đến đây thì Hình Kỳ Lân đã tin tưởng hơn phân nửa, hắn cảm thấy vừa vui mừng vừa bất an, hỏi tiếp: “Thế nhưng, nếu

như anh là người máy, tín hiệu lần trước đã làm tôi thức tỉnh, tại sao

lại không có tác dụng đối với anh?”



“Năm đó, tại tinh cầu được

gọi là Trái đất kia, trình tự ẩn mình và thức tỉnh của tôi đã từng được

thi hành.” Hình Diệu nói: “Mã hóa trình tự của cậu và tôi cũng khác

nhau.”



Hình Kỳ Lân hít sâu một hơi. “Tôi thực sự không ngờ… Thế

nhưng, như vậy cũng tốt, có anh ở đây, văn minh Người máy sẽ lớn mạnh

hơn.” Nói đến đây, hắn hơi do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Rốt cuộc, anh

theo phe nào?”



Hình Diệu vẫn tỏ ra bình tĩnh. “Tôi đứng về phía

tôi.” Trong đôi mắt đỏ lại ánh lên tia sáng vô cùng dịu dàng. “Người máy là con dân của tôi, loài người là chủng tộc của cô ấy, tôi sẽ bảo vệ cả hai.”



“Cô ấy?” Hình Kỳ Lân chỉ cảm thấy biến cố xảy ra cả trăm

triệu năm về trước nhất định phải chấn động lòng người, khắc cốt ghi

tâm.



“Chính là Tô Di.” Hình Diệu nói với giọng chắc chắn. “Vẫn là cô ấy.”



Hình Kỳ Lân nghe thấy cái tên đó liền nghĩ ngay tới Hình Nghị, lập tức biến sắc mặt. “Anh muốn giết Hình Nghị ư?”



Hình Diệu nói với giọng vô cùng lạnh lùng. “Hắn phải chết!”



Hình Kỳ Lân có thể không hiểu Hình Diệu nhưng đối với mô phỏng Mạnh Hi Tông

của anh thì hắn lại nắm rõ như lòng bàn tay. Mạnh Hi Tông từ trước đến


Mộ Tây Đình lại nói: “Liên Đạc, anh nói lung tung gì thế? Phải tin tưởng Ngài chỉ huy!”



Mạnh Hi Tông tựa như không nghe thấy những lời tranh cãi giữa bọn họ, nói

với giọng bình thản: “Tôi đã thỏa thuận với thủ lĩnh cấp cao nhất của

Người máy, mười ngày sau sẽ phát động liên hợp binh biến[1].”



[1] Cuộc nổi dậy vũ trang chống lại chính quyền hay người chỉ huy nhằm thực hiện một mục đích chính trị nhất định, có ý nghĩa tiến bộ hay phản động tùy thuộc vào tính chất và mục đích của lực lượng nổi dậy đó.



“Hả?” mọi người đều hết sức kinh ngạc. “Liên hợp binh biến” là cái gì chứ?



Hình Kỳ Lân nhìn gã người máy đứng phía sau, nói: “Các vị, đây là Vua của đế chế Người máy chúng tôi.”



Gã người máy này thoạt nhìn chỉ là người kim loại bình thường, hắn ta thản nhiên nhìn mọi người rồi nói: “Ta là Hình Diệu, Vua của Người máy. Ta

đã thỏa thuận với Mạnh Hi Tông, mười ngày sau, trong buổi lễ đăng quang, ta sẽ phế bỏ binh quyền của Hình Nghị.”



Giản Mộ An liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Hi Tông. “Ngài chỉ huy, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”



Mạnh Hi Tông mỉm cười với anh ta: “Không phải tất cả người máy đều khát vọng chiến tranh. Hình Diệu là người máy duy nhất còn sót lại của Vương tộc

đã lụn bại từ cách đây rất lâu rồi. Chúng ta liên hợp binh biến, sau khi giam giữ Hình Nghị, tinh hệ Vĩnh Hằng còn bảy hành tinh, chỉ cần tặng

cho Người máy một hành tinh là được. Nhân loại và Người máy có quyền lợi bình đẳng, đều là cư dân của tinh hệ Vĩnh Hằng.”



Mọi người vô cùng kinh ngạc, không biết phải nói gì.



“Có chuyện tốt như vậy sao?” Liên Đạc lẩm bẩm.



Hình Diệu giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Sau khi binh biến thắng lợi, ta sẽ đề cử Mạnh Hi Tông làm Nguyên soái của Liên minh, tuyệt đối không

hưởng đặc quyền. Toàn thể Người máy cũng sẽ phục tùng quân lệnh của

Nguyên soái.”



Mọi người càng không sao thốt nên lời.



Giản Mộ An liếc mắt nhìn Mạnh Hi Tông, Mạnh Hi Tông lại nói với Kỳ Lân gì đó rồi hắn và Hình Diệu cùng ra ngoài trước.



“Hôm nay, tôi dẫn Kỳ Lân đến đây là muốn căn cứ vào đặc thù của mọi người,

làm giả thi thể.” Mạnh Hi Tông nói. “Nhân lúc Hình Nghị vẫn tưởng rằng

loài người còn yếu kém, không chút phòng bị, chúng ta sẽ phát động tấn

công bất ngờ.”



Mọi người dần có chút tin tưởng, Liên Đạc hỏi: “Có thể tin tưởng Hình Diệu và Hình Kỳ Lân kia được không? Tại sao bọn họ

lại muốn hòa bình? Hình Diệu kia là ai?”



Mạnh Hi Tông hờ hững

đáp: “Kỳ Lân nói, Hình Diệu và con người có một mối quan hệ vô cùng sâu

xa. Hắn là Chiến thần Người máy từ thời viễn cổ, không giống với Hình

Nghị, hắn không hề tha thiết với việc xâm lược.”



Giản Mộ An đột nhiên nói: “Hi Tông, cậu qua đây!”



Mạnh Hi Tông đi tới trước mặt anh ta, ghé sát vào gương mặt đầy thương tích.



Giản Mộ An nhìn anh chằm chằm, chậm rãi hỏi từng chữ: “Cậu là người hay là người máy?”