Mèo Hoang

Chương 85 : Người hư thể

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Ở thời đại chiến

tranh giữa các hành tinh, nhất là sau khi kỹ thuật nhảy siêu quang tốc

cự ly ngắn liên tiếp của Người máy và đạn năng lượng xuất hiện, năng lực chiến đấu của từng binh sĩ đã không còn rõ rệt nữa. Cho nên, đối với

năng lượng người máy trong truyền thuyết, loài người chưa bao giờ được

tận mắt chứng kiến. Mãi đến ngày hôm nay, khi Vua Người máy Hình Diệu

đích thân ra tay khống chế Sĩ quan chỉ huy Hình Nghị, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn.



Tín hiệu ti vi bị cắt đứt, năm nghìn binh lính người

máy nhanh chóng rút lui về phía sau để bảo vệ khu vực xung quanh. Quần

chúng vây xem bị xua đuổi, lập tức tản ra, nhưng vẫn có không ít người

dừng chân ngó nghiêng, chần chừ không chịu đi. Nhìn từ phía xa, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của hai tên người máy nhảy vọt lên, sóng ánh sáng màu lam như thủy triều liên tiếp ập đến.



Trong cuộc chiến năng lượng này, súng ống, đạn dược đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất thảy những làn đạn đám binh lính vây quanh bắn về phía Hình Nghị đều bị năng lượng

cuốn vào rồi biến mất. Mặc dù đã rút lui về phía sau mấy mét nhưng vẫn

có vài tên người máy bị năng lượng bắn trúng, chết ngay lập tức. Những

con người trước đó không biết sống chết, cố tình nán lại xem, lúc này

càng sợ đến kinh hồn bạt vía, liền quay đầu bỏ chạy tán loạn.



Trận chiến trên bầu trời còn kịch liệt hơn so với mặt đất. Mấy chiếc Rắn Hổ

Mang, Huyết Ưng như thể thấy được cảnh tượng khốn cùng của Hình Nghị, từ ngoài không gian, trực tiếp nhảy siêu quang tốc đến tầng khí quyển, từ

phía xa, hùng hổ lao đến quảng trường rộng lớn.



Song, đội cảnh vệ hết mực trung thành với Hình Nghị mà lúc trước Hình Kỳ Lân không thể

nào cải tạo được này lại không thể tiến gần mặt đất được đến nửa phân.

Như thể sớm đã đoán sự phản công của bọn chúng, những chiếc Rắn Hổ Mang

màu đen và Huyết Ưng màu bạc, thậm chí còn có vài chiếc Báo Săn sơn màu

vàng đen, áp tới như mây đen vần vũ, bao vây đoàn quân cô độc này.



“Đầu hàng đi!” Hình Diệu lớn tiếng hô lên, trong trường năng lượng xung đột, chỉ có Hình Nghị mới có thể nghe thấy giọng nói của anh: “Nếu không, ta sẽ giết sạch đội cận vệ của anh!”



“Ngài muốn tàn sát đồng loại ư?” Hình Nghị nói với giọng vô cùng phẫn nộ.



Vừa phân tâm một chút, trước mắt Hình Nghị đã chợt lóe sáng. Hắn đột nhiên

cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang bóp chặt lấy cổ mình. Tập trung

nhìn lại, khuôn mặt kim loại của Hình Diệu giống như tử thần, đôi mắt đỏ ngầu trở nên mù mịt, không ngờ có thể dễ dàng tiếp cận hắn, chế trụ

hắn!



“Hình Kỳ Lân!” Hình Nghị bỗng nhiên hét lên: “Cậu phản bội tôi?”



Hình Diệu lạnh lùng bật cười một tiếng, ghé sát vào tai hắn, nói: “Từ đầu

đến cuối, Carlo Chu chỉ trung thành với một mình Mạnh Hi Tông. Tô Di và

con trai… chưa bao giờ thuộc về anh.”



Những lời này u ám không gì sánh được, như thể chớp mắt đã đánh trúng tử huyệt của Hình Nghị. Hắn

ngước gương mặt kim loại cũng lạnh lùng, cứng ngắc, thậm chí đường nét

cũng giống hệt Hình Diệu lên nhìn anh chằm chằm, rồi lại nhìn những cận

vệ trung thành bị bao vây trên bầu trời.



Trong nháy mắt, trường

năng lượng trên người được thu hồi, hắn chậm rãi nói: “Tôi thất bại bởi

sự trung thành bọn họ dành cho tôi, chứ không phải vì sợ anh.”



Trận chiến này diễn ra ngay trong buổi lễ đăng quang, hệt như bóng tối trước lúc bình minh!



Khi đội quân Người máy lần lượt rút lui khỏi các tinh cầu, khi loài người

được phép cởi bỏ bộ đồng phục công nhân, tất cả lúc này mới tin rằng vị

Vua Người máy Hình Diệu kia đã thực sự trả lại sự tự do và bình đẳng cho họ.



Sau đó, Vua Người máy ban bố một mệnh lệnh dài đến mấy trang giấy. Trong vương lệnh, ngài tỏ lòng xin lỗi toàn thể Nhân loại vì

chủng tộc Người máy đã từng gây ra biết bao thương tổn cho loài người.

Ngài bày tỏ, sự chinh phạt trước đây của chủng tộc Người máy chỉ vì mục

đích sống còn của toàn tộc. Tuy nhiên, vì sự sống còn của một chủng tộc

mà bắt những chủng tộc khác làm nô lệ đã vi phạm tinh thần sơ khai của

nền văn minh Người máy. Ngài đã từng duy trì mối quan hệ hết sức tốt đẹp với loài người, mong muốn được chứng kiến sự phồn vinh của cộng đồng

Nhân loại và chủng tộc Người máy.


“Phu nhân…” Lúc đó Tây Lạc trầm giọng nói: “Đối phương yêu cầu được nói chuyện.”



Tô Di nhấc bộ đàm lên. “Các người là ai?”



Trong bộ đàm truyền đến giọng nói ấm áp, dễ nghe của một người đàn ông: “Là Người máy ư?”



Toàn thân Tô Di chấn động. Hắn nói ngôn ngữ Trái đất, Hán Ngữ.



Tô Di run giọng, đáp lại bằng thứ tiếng của anh ta: “Không, tôi là con người.”



Người đàn ông đó trầm mặc giây lát rồi khẽ cười thành tiếng: “Trăm nghe không bằng một thấy.”



Chuyện xảy ra sau đó khiến Tô Di vô cùng khó chịu. Trước tình thế địch đông ta ít, cô đã biết điều trút bỏ số vũ trang ít ỏi, chẳng đáng gì so với

quân địch, để cho người của bọn họ lên chiến hạm của mình. Nhưng những

người đó lại là loài người. Một đám đàn ông cao lớn trong bộ quân phục

phẳng phiu màu xanh lam, tay lăm lăm súng laser, lẳng lặng đi vào ca

bin, vây quanh Tô Di và mười tên người máy.



“Một con người và mười tên người máy.” Gã quân nhân đứng đầu báo cáo qua bộ đàm.



“Giết chết người máy, còn người kia thì giải về.” Giọng người đàn ông ban nãy lại vang lên trong máy truyền tin.



“Đợi một chút!” Tô Di vô cùng sợ hãi, nhưng súng laser đã nhanh chóng quét

gọn một vòng, đám người máy Tây Lạc giơ cánh tay cầm súng lên định phản

kích. Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một chuyện kỳ lạ khác!



Súng

laser của đối phương bắn trúng đám người máy Tây Lạc, khiến họ đứt lìa

từng bộ phận, nhưng những viên đạn người máy bắn ra lại như thể bắn vào

ảo ảnh, mây mù, tất thảy đều xuyên qua cơ thể bọn họ, găm vào vách tường phía sau lưng.



“Dừng tay!” Tô Di giận dữ nói: “Sao các người có thể chưa nói một lời đã giết chết bọn họ?”



Gã quân nhân dẫn đầu liếc nhìn Tô Di, im lặng, bước tới gần, cầm dao đánh

về phía cô! Tô Di rất nhanh đã tránh được, gã quân nhân đó ngạc nhiên

nhíu mày rồi đánh một quyền vào gáy cô theo phản xạ có điều kiện. Tô Di

bị đau, chìm sâu vào cơn hôn mê bất tỉnh. Đến tận lúc này mới tỉnh lại,

không biết cô đã ngất được bao lâu rồi? Tô Di đứng thẳng người dậy, phát hiện quần áo mình vẫn chỉnh tề, trên người không có thêm vết thương nào khác.



“Xin chào!” Một giọng nam trầm như nước dịu dàng vang lên.



Tô Di cảnh giác quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong góc khoang nghỉ ngơi, nhìn cô chằm chằm. Nghe giọng thì có

vẻ chính là gã đàn ông đã nói chuyện với cô ban nãy. Anh ta chỉ mặc một

chiếc áo sơ mi trắng, quần quân đội màu xanh lam, đang tựa lưng trên

chiếc ghế dài cạnh tường. Anh ta có dáng người cao to, khuôn mặt anh

tuấn ngoài dự liệu của Tô Di.



Không giống với cơ thể cường tráng

của Mạnh Hi Tông, cũng không hề giống với vẻ anh tuấn, lãng tử của Lăng

Tranh, ngũ quan của người đàn ông này đẹp vô cùng, hai mắt sáng trong

như đá quý, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím. Nhưng ánh mắt của anh ta lại vô cùng sắc sảo, lẳng lặng nhìn Tô Di chằm chằm. Mặc dù khóe miệng

anh ta vẫn mang theo ý cười nhưng vô hình trung lại khiến Tô Di cảm thấy bị áp lực nặng nề bởi sự uy nghiêm ấy.



“Cô tên là gì?” Giọng nói của người đàn ông này dường như bẩm sinh đã dịu dàng như vậy.



“… Tô Di.”



“Tô Di…” Gã đàn ông nhẹ nhàng nhắc lại tên cô, trong đôi mắt hẹp dài, đen

láy, mơ hồ có ánh sáng lấp lánh như ngọc quý, chăm chú nhìn gương mặt

cô, chậm rãi mở miệng.



“Tôi là Cố Vũ Khanh, đến từ Trái đất.”