Mèo Hoang

Chương 86 : Hậu duệ của Cố thị

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Công cuộc đổi chủ của tinh hệ Vĩnh Hằng vô cùng rầm rộ, nhưng Tô Di lại không hề hay biết. Cô vẫn tha thiết nhớ tới con trai, cảm thấy đau lòng vì rất có thể Mạnh Hi Tông thực sự đã chết, vì thế, khi nghe thấy Cố Vũ Khanh nhắc đến Trái

đất, tâm trạng cô cũng không quá chấn động. Có lẽ, so với Mạnh Hi Tông,

việc tìm kiếm cố hương đã không còn quan trọng với cô nữa.



Cố Vũ

Khanh thấy vẻ mặt của cô từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng, xa cách, liền

nhíu mày, nói: “Tiểu thư, cô có thể hỏi tôi ba điều.”



Tô Di nhìn khuôn mặt luôn thường trực nụ cười của anh ta, lẳng lặng nói: “Các người là ai?”



“Người hư thể.” Cố Vũ Khanh thấy cô cuối cùng cũng lộ ra chút thần sắc kinh

ngạc thì không khỏi cảm thấy hài lòng. “Cũng có chủng tộc gọi chúng tôi

là nửa người máy hoặc nửa con người.”



Đôi môi Tô Di hơi mấp máy, cô không hỏi tiếp vấn đề này nữa. “Tại sao các người lại giết chết người máy trên chiến hạm của tôi?”



“Bởi vì bọn chúng là người máy.” Cố Vũ Khanh trả lời rất trôi chảy, nhưng

đối với Tô Di, câu trả lời của anh ta có cũng như không. Bởi vì bọn họ

là người máy nên phải giết sao? Nhưng phải công nhận một điều, với thể

chất đặc thù và kỹ thuật phi hành của mình, bọn họ đúng là khắc tinh của Người máy.



“Chủng tộc các người tồn tại vì mục đích gì?” Tô Di nhìn anh ta chằm chằm.



Anh ta cất tiếng cười lanh lảnh, vỗ tay hoan hô rồi nói: “Hỏi rất hay!”



Anh ta hắng giọng rồi mới đáp với vẻ mặt vô cùng trịnh trọng. “Vì sự phục hưng của loài người.”



Tô Di nghe thấy vậy liền thầm cân nhắc một chút. Theo như lời của người

đàn ông họ Cố này, bọn họ là một nhánh của loài người, tồn tại với mục

đích tiêu diệt người máy, phục hưng Nhân loại. Tận mắt chứng kiến bọn họ giết sạch đám người Tây Lạc một cách dứt khoát, gọn gàng, cũng không

giống như đang giả bộ, liệu cô có thể tin tưởng được không? Nếu như biết tình hình loạn lạc của tinh hệ Vĩnh Hằng, liệu anh ta có giúp loài

người đánh thắng Người máy không?



“Đến lượt tôi!” Cố Vũ Khanh mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh tựa ngọc trai.



“Cô bao nhiêu tuổi, sinh ra ở đâu?”



Tô Di không có ý giấu giếm, thẳng thắn trả lời: “Năm 1987, Trái đất.”



Cố Vũ Khanh bỗng nhiên sửng sốt, khuôn mặt anh tuấn, sáng sủa như thể lớp

băng tuyết giữa mùa đông, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Lúc này, đổi lại là Tô Di mỉm cười.



Mấy giây sau, Cố Vũ Khanh mới thấp giọng

cười, nói: “Vậy ra… Thôi được rồi, câu hỏi thứ hai, cô là con người, tại sao lại ở cùng người máy của nền văn minh Người máy đệ nhất?”



Đây thực sự là một câu chuyện dài, một lời không thể nói được hết. Tô Di

trầm mặc giây lát rồi nói: “Hình Nghị muốn hại tôi, Hình Kỳ Lân giúp tôi trốn thoát. Đây là đội cận vệ Hình Kỳ Lân phái tới bảo vệ tôi. Các anh

chưa hỏi một câu đã giết hết bọn họ rồi.”



Giọng điệu của cô có chút bất mãn, nhưng nội dung lại khiến Cố Vũ Khanh chấn động hơn nữa.



“Hình Kỳ Lân trở thành người tốt từ lúc nào vậy?” Cố Vũ Khanh cười chế giễu,
hàng trăm triệu năm!



Hàng trăm triệu năm!



Tinh hệ đã biến

chuyển, đại lục đã đổi thay. Cô không còn nhận ra hình dáng của Trái đất nữa, thế nên, khi tỉnh lại cũng không biết mình vẫn còn ở trên hành

tinh mẹ nhưng là sau đó hàng trăm triệu năm…



Vài tên sĩ quan xông tới. Cố Vũ Khanh nhìn Tô Di. Cô hiểu đây là hình thức bắt ép cô phải

cung cấp tin tức. Tiến đánh Người máy là chuyện cầu còn không được, vì

thế, cô liền kể lại cho bọn họ nghe một cách rất tỉ mỉ.



Đầu tiên, Tô Di nói về việc phân bố binh lực hiện tại của Người máy, đây đều là

tin tình báo mà Mạnh Hi Tông có được khi cô còn ở bên anh. Lại có một sĩ quan đặt câu hỏi, Tô Di liền nói về tình hình chiến đấu trong trận đánh cùng Người máy khi đó, bao gồm cả việc Carlo Chu cài đặt máy định vị

trên máy bay chiến đấu của loài người, dẫn đến kết cục thê thảm khi máy

bay của Lính đánh thuê nhảy siêu quang tốc đến đâu cũng không thoát khỏi sự truy đuổi sát sao của chiến hạm Người máy.



Cô nói một cách rõ ràng, mạch lạc theo từng trình tự sự việc. Mọi người nghe thấy vậy thì

đều sững sờ, đến khi cô nói tới chuyện quân phản kháng dưới mặt đất đang nghĩ cách phá giải kỹ thuật nhảy siêu quang tốc liên tiếp ở cự ly ngắn

và hệ thống phòng ngự siêu cường của Người máy, một sĩ quan bỗng nhiên

nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Người tên Mạnh Hi Tông này đúng là niềm tự hào của loài người.”



Tô Di cảm thấy đau xót trong lòng, liền chậm rãi nói: “Đúng vậy, anh ấy là niềm tự hào to lớn của tôi.”



Mọi người nghe thấy nỗi bi thương trong giọng nói của cô thì đều ngẩng ra.

Viên sĩ quan lúc trước nói: “Lần tấn công này, chúng ta có thể sớm liên

lạc với Mạnh Hi Tông không?”



Tô Di lẳng lặng nói: “Có thể thử xem. Giản Mộ An là trợ thủ đắc lực của anh ấy. Anh ấy… có thể đã bị giết hại rồi.”



Sau đó, mọi người vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, cô trả lời từng câu hết sức

mạch lạc, rõ ràng, không chút sơ hở, thậm chí còn tỉ mỉ, chuyên chú hơn

cả người nghe. Lúc này, Cố Vũ Khanh đã tin lời cô, nhíu mày nói: “Kỹ

thuật nhảy siêu quang tốc liên tiếp ở cự ly ngắn ư? Bọn chúng lại phát

triển rồi!”



Tô Di báo cáo xong, các sĩ quan đều vô cùng hưng

phấn, bước vào phòng tham mưu bên cạnh, cùng nhau thảo luận kĩ càng về

kế hoạch tấn công sắp tới. Còn Cố Vũ Khanh lại đích thân đưa Tô Di về

khoang nghỉ ngơi.



“Cố… Vũ Khanh?” Tô Di chợt nói: “Tôi có thể yêu cầu một việc được không?”



“Chỉ cần tôi có thể làm được.”



Tô Di ngập ngừng một lát rồi nói: “Để tôi làm quân tiên phong, lái máy bay chiến đấu đi báo thù cho chồng tôi.”



Cố Vũ Khanh bất ngờ nhìn cô, chợt nở nụ cười.



“Đề nghị rất hay!” Anh ta mở cửa khoang cho cô. “Nhưng tuân theo quy định của Cố thị, phụ nữ nên đứng sau lưng đàn ông.”