Mèo Hoang

Chương 87 : Từ ngày xa em

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Hai người đàn ông cao lớn đứng trước khung cửa sổ khổng lồ sát sàn, trầm mặc nhìn bầu trời

sao trống trải, yên tĩnh. Trên sàn gỗ tinh xảo có trải một tấm thảm dày, Mạnh Dao đã cao sáu mươi centimét, mặc bộ đồ áo liền quần màu trắng hoa xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, hé lộ nụ cười tươi rói, đang hì

hục, cố gắng bò về phía bốn cái chân thẳng tắp trước mặt. Rốt cuộc cũng

bò được đến nơi, Mạnh Dao vươn hai cánh tay nhỏ bé ra, ôm lấy một bắp

chân, há miệng cắn…



Cái miệng đầy nước dãi ra sức cắn, bỗng nhiên rơi vào khoảng không. Ngay sau đó, cơ thể nhỏ bé của nó được người ta

bế bổng lên, đôi mắt tròn xoe của Mạnh Dao chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm của người đó. Thế rồi, nó tựa hồ càng thêm hưng phấn, kêu “a” một tiếng, há miệng, cắn vào khuôn mặt điển trai, kiên cường kia.



Mạnh Hi Tông vẫn trầm mặc, để yên cho thằng bé nhe nanh múa vuốt trong lòng

mình, làm nhàu nhĩ bộ quân phục phẳng phiu của anh. Giản Mộ An ở bên

cạnh thấy vậy thì bật cười. “Trước đây, con tôi muốn tới gần cậu đều bị

cậu dùng ánh mắt đẩy lùi xa đến ba mét.”



Mạnh Hi Tông liếc nhìn

khuôn mặt và nụ cười thuần khiết của đứa bé trong lòng mình, nói ngắn

gọn nhưng đầy xúc tích: “Con trai rất giống cô ấy.”



Giản Mộ An ngập ngừng một lát rồi nói: “Vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy ư?”



Như thể biết được lời an ủi chưa kịp thốt ra miệng của anh ta, Mạnh Hi Tông kiên định nói: “Cô ấy nhất định còn sống. Em có thể cảm nhận được.”



Bởi vì trong cơ thể cô có chôn giấu năng lượng của anh từ rất rất lâu về

trước. Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, bởi vì lúc đó, bọn họ đã không thể tách rời.



Nhưng Giản Mộ An lại cho rằng đây chỉ là

sự cố chấp, si tình của anh, liền nói lảng sang chuyện khác: “Lúc trước, tôi đã nghi ngờ cậu là người máy… Xin lỗi! Tôi sợ cậu là kẻ giả mạo

Hình Nghị làm ra để lừa gạt chúng tôi.”



Mạnh Hi Tông nghe thấy vậy, cơ mặt liền thả lỏng, nói: “Sự hoài nghi của anh không phải không có lý.”



Giản Mộ An thở dài, nói: “Hiện giờ, các chủng tộc đã sinh sống hòa bình,

thực sự là những tháng ngày tươi đẹp chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cuộc

sống trước đây, bây giờ nghĩ lại cứ như một giấc mơ vậy.”



Mạnh Hi Tông không đáp lời.



“Vua Người máy Hình Diệu khác hẳn với những người máy khác.” Giản Mộ An nói: “Mong rằng hắn thực sự muốn chung sống hòa bình. Nhưng hắn chịu trao

binh lực vào tay cậu cũng coi như là rất thiện chí rồi.”



Mạnh Hi

Tông nhàn nhạt nói: “Có lẽ Người máy cũng đã chán ghét cảnh chiến tranh

liên miên này rồi. Không phải người máy nào cũng đều mù quáng, thích xâm lược.”



Khi tinh hệ Vĩnh Hằng đang trong những ngày tháng yên

bình, hạm đội của Cố thị lại lặng yên không một tiếng động hạ xuống một

vành đai cách đó một vạn năm ánh sáng.



Mọi người đang bàn tính kĩ càng, kế hoạch tấn công đã định, đây là cuộc thảo luận cuối cùng trước

khi cuộc chiến nổ ra. Cố Vũ Khanh lại mời Tô Di tham dự cuộc họp lần

này. Các Sĩ quan chỉ huy bày bố binh lực, trình bày tỉ mỉ kế sách tấn

công và kế hoạch sau khi đổ bộ, sẽ cùng quân phản kháng linh hoạt liên

hợp. Tô Di nghe xong, ánh mắt liền dán chặt vào tinh hệ đang trôi nổi
mảnh khảnh và vòng eo mềm mại của cô, tựa hồ muốn đem cô gắn chặt lên cơ thể mình, không bao giờ rời xa nữa.



“Anh không chết… Thật tốt quá…” Tô Di ôm chặt lấy anh. “Hi Tông…”



Hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp, vòng tay ôm cô càng thêm chặt. Trong lòng Tô Di vừa đau đớn vừa ngọt ngào. Mạnh Hi Tông cúi đầu, không thể

đợi lâu hơn được nữa, lần tìm đôi môi cô, đặt lên đó một nụ hôn cuồng

nhiệt.



Sau một hồi ôm hôn say đắm, Mạnh Hi Tông mới buông cô ra

nhưng hai tay vẫn ôm chặt hông cô. Hai người vô thức cùng cúi xuống,

thấy Mạnh Dao đang bò dưới sàn, đôi mắt đen láy mở to, chăm chú nhìn hai người. Tô Di ngồi xổm xuống, vòng tay yêu thương ôm chặt lấy con.



Như thể biết được cuối cùng mẹ cũng đã về, Mạnh Dao nãy giờ vẫn cười đùa

vui vẻ, lúc này chợt khóc òa lên. Tiếng khóc này khiến ruột gan Tô Di

như đứt thành từng khúc, cô sụt sùi, rơi nước mắt cùng con. Tô Di ôm

Mạnh Dao, Mạnh Hi Tông ôm Tô Di, một nhà ba người ôm nhau thắm thiết.

Ngoài cửa phòng ngủ, có người thò đầu vào nhìn mấy lần, sau khi thấy

Mạnh Hi Tông khẽ khàng lắc đầu, người đó mới lặng lẽ lùi ra ngoài, không gây tiếng động nào. Mạnh Hi Tông lại đặt Tô Di ngồi lên đầu gối mình,

mặt đối mặt với cô. Cả hai đều thấy được vẻ nghi hoặc và thân thiết

trong mắt nhau.



Tô Di mỉm cười. “Anh nói trước đi!”



Thế là Mạnh Hi Tông dựa theo lời giải thích đã nói với đám người Giản Mộ An

lúc trước, vắn tắt kể lại anh đã liên kết với Hình Diệu để phản công

Hình Nghị ra sao, giành được nền hòa bình cho tinh hệ như thế nào.



Tô Di nghe xong thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng, cô lại hỏi một

câu ngoài dự liệu của Mạnh Hi Tông: “Cố Vũ Khanh, anh có nghe rõ không?”



Mạnh Hi Tông hơi ngẩn ra. “Em nói chuyện với ai vậy?”



Tô Di dịu dàng đáp: “Người hư thể. Họ đã đưa em đi. Anh biết không, tinh

cầu Hy Vọng này đã từng là Trái đất đấy! Bọn họ là những người Trái đất

cuối cùng trốn thoát sau khi Trái đất bị nền văn minh Người máy đệ nhất

tấn công. Đợi khi anh gặp Cố Vũ Khanh rồi nói chuyện sau nhé! Mục đích

của bọn họ là phục hưng loài người, tương đối đáng tin cậy.”



Nói

đến đây, mặt Tô Di nóng bừng lên. Ban nãy, Mạnh Hi Tông có chút kích

động, cô và anh đã ôm hôn thắm thiết, e rằng đám người Cố Vũ Khanh đã

nghe thấy, nhìn thấy hết rồi. Nhưng mặc kệ đi!



Mạnh Hi Tông trầm

mặc một hồi rồi nói: “Thật tốt quá! Sáng mai, anh sẽ bảo Giản Mộ An liên lạc với bọn họ. Khi nào thì họ có thể đến đây được?”



Tô Di suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhanh nhất là hai ngày nữa.”



Mạnh Hi Tông nở nụ cười. “Được rồi, anh sẽ bắt tay vào chuẩn bị.”



Tô Di gật đầu, anh giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói trở nên khản đặc: “Bây giờ, em tắt máy truyền tin đi được rồi.”