Mèo Hoang

Chương 88 : Yêu em biết bao

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Bên trong phòng chỉ

huy tác chiến, những hình ảnh và âm thanh chiếu trên màn hình khiến

người xem phải đỏ mặt tía tai đột nhiên ngừng lại. Cố Vũ Khanh đặt ly

trà trong tay xuống, hai gò má trắng trẻo ửng đỏ.



Viên sĩ quan kỹ thuật phụ trách thu thập thông tin ho khan hai tiếng, lấy lại bình tĩnh rồi nghiêm túc nói: “Tiếp theo, chúng ta bắt đầu thảo luận, phân tích

thử xem. Đội trưởng đội phi hành, anh thấy thế nào?”



Viên đội

trưởng đội phi hành trẻ tuổi, đẹp trai “ồ” lên một tiếng, mặt không đổi

sắc, nói: “Dáng vóc của Tô tiểu thư quả thật không tệ!”



Trưởng

ban hậu cần cũng là một người đẹp, đứng lên, nói xen vào: “Chồng của cô

ấy cũng rất đẹp trai! Nụ hôn của anh ta đúng là vô cùng nóng bỏng!”



Mọi người không nhịn được, cười ồ lên.



Cố Vũ Khanh đợi mọi người tán gẫu xong mới gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. “Được rồi, cuộc chiến này, còn đánh nữa hay thôi?”



“Nguyên soái, anh không tin bọn họ sao?” Đội trưởng đội phi hành nói.



“Tôi tin!” Ánh mắt Cố Vũ Khanh rất trầm tĩnh, ôn hòa. “Tất cả cũng có thể là những biểu hiện giả dối, nhưng tôi tin phản ứng ban nãy của vợ chồng họ không thể là giả được.”



“Nếu như Người máy thực sự đầu hàng Mạnh Hi Tông thì chúng ta phải tha cho bọn chúng sao?”



“Có bao giờ Người máy chịu đầu hàng con người kia chứ?” Cố Vũ Khanh hỏi ngược lại.



Mọi người liền im lặng. Đúng vậy, đã bao giờ Người máy chịu chung sống hòa bình với con người đâu!



“Thế nên, Nguyên soái nghi ngờ…” Viên chỉ huy tác chiến cân nhắc một lát rồi nói: “Hòa bình hiện tại giữa bọn chúng và loài người chỉ là vẻ bề ngoài thôi sao?”



Cố Vũ Khanh mỉm cười. “Đi xem rồi sẽ biết!”



Sau khi hội nghị tác chiến kết thúc, một mình Cố Vũ Khanh trở về khoang

nghỉ ngơi. Anh ta đứng bên khung cửa sổ nhìn ra khoảng không bao la,

nhất thời ngắm nhìn đến thất thần. Anh ta nghĩ đến Tô Di và Mạnh Hi

Tông.



Người hư thể đã lưu lạc ngoài vũ trụ rất nhiều năm. Anh ta

nói với Tô Di, mình là nửa người máy, lời này không hề giả dối. Vì có

năng lực nhảy siêu quang tốc nên hậu duệ nhà họ Cố không hề sợ hãi việc

cải tạo con người thành nửa người máy. Việc cải tạo này hiển nhiên mang

đến những thành quả nhất định. Mấy nghìn năm qua, Loài Người hư thể luôn liên kết với các chủng tộc khác, tiêu diệt nền văn minh Người máy đệ

nhất. Nhưng khoảng thời gian của Cố Vũ Khanh cũng theo đó mà dừng lại.



Thoạt nhìn, trông anh ta chỉ như một chàng thanh niên hai mươi tư, hai mươi

lăm tuổi, nhưng thực ra, trở thành một người nửa người máy, anh ta đã

sống thêm được một quãng thời gian khá dài. Truy sát Người máy trở thành mục đích tồn tại duy nhất của Cố Vũ Khanh. Mặc dù anh ta vẫn duy trì

xây dựng bầu không khí nhiệt huyết trong quân đội, mặc dù mọi người vẫn

khăng khăng một mực cho rằng nhất định phải tóm gọn tàn quân của Hình

Nghị. Nhưng anh ta cũng từng nghĩ đến, nếu có một ngày, Người máy hoàn

toàn bị tiêu diệt thì những người nửa người máy như anh ta liệu có phải

sẽ trở thành đối tượng cần tiêu diệt tiếp theo hay không?



Trong

quân đội cũng có không ít cặp tình nhân. Nhưng vì có sinh mệnh bất tử

nên tình yêu giữa họ cũng trở nên bình thản, sự chung thủy tựa như không còn quá quan trọng. Đó là lý do tại sao ban nãy, khi chứng kiến cảnh


Cơ thể

mềm mại, mịn màng của cô rõ ràng đã nhấn chìm anh trong mê đắm, mà càng

mê đắm, anh càng mạnh mẽ hơn. Trong một khoảnh khắc nào đó, anh chợt

ngẩng đầu, ánh mắt vừa rực sáng vừa mịt mờ, như ngọn lửa hoang dại mang

theo một chút điên cuồng kìm nén. Sau đó, anh gắt gao đè cô xuống

giường, mạnh đến nỗi khiến cô cảm thấy hơi đau. Cô chưa kịp lên tiếng,

anh đã bắt đầu tiến vào thật sâu, động tác vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ, khiến toàn thân cô run rẩy như muốn điên cuồng.



Mồ hôi trên trán anh chảy xuống, nhỏ giọt trên thân thể mềm mại của cô. Lần đầu tiên anh nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa như vậy, giống như một con báo hoang nhìn

thấy con mồi, trong đôi mắt đen láy, sâu thẳm chợt ánh lên tia tàn nhẫn. Cảm giác này càng lúc càng trở nên rõ ràng, đến cuối cùng, anh đã hoàn

toàn dùng sức ghì chặt chân tay cô, hôn cô thật sâu, vuốt ve nơi đầy đặn của cô, tùy ý tấn công trong cơ thể cô. Gần như mỗi tấc da thịt trên

người cô đều bị anh ngấu nghiến hôn, mỗi khoảng ẩm uớt đều bị anh chiếm

đoạt. Song, anh vẫn chưa thấy thỏa mãn, bế cô lên, áp lưng cô vào tường, khát khao cô từng chút một.



Cảm xúc mạnh mẽ, hừng hực này được

duy trì trong vài giờ, như thể anh đang trừng phạt cô vậy, thở dốc một

hồi, anh mới buông cô ra. Mặc dù Tô Di cảm thấy thoải mái nhưng vẫn nhận ra anh có điểm khác lạ. Cô nằm trong lòng anh, giơ cổ tay lên cho anh

xem rồi nũng nịu nói: “Đau quá, bầm tím cả một vòng này.”



Nhưng

anh lại không hề xin lỗi vì đã làm đau cô, ngược lại, ôm chầm lấy cô, đi tới tấm gương dài trước mặt, để cô nhìn thấy toàn thân mình đều là

những vết bầm tím.



“Em là người phụ nữ của anh.” Đôi mắt đen láy, thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào cô trong gương. “Mãi mãi là như thế!”



Tô Di không hiểu hàm nghĩa trong lời nói này, chỉ nổi khùng cắn lên bả vai anh một cái. Anh lúc này mới lớn tiếng cười, ôm cô, đè nghiến xuống

giường.



“Ngủ đi!” Anh ôm cô vào lòng thật chặt.



Tô Di đã

quá mệt mỏi, liền ngả đầu, ngủ thiếp đi trong ngực anh. Xa cách nhiều

ngày như vậy, lúc này, cô chỉ cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể an tâm

được rồi, ngay cả trong mơ cũng không thể kìm được mà nở nụ cười mãn

nguyện.



Chẳng biết đã ngủ thiếp đi bao lâu, cô bỗng mơ màng cảm

nhận được có người đang vuốt ve khuôn mặt mình. Lúc đầu, cô hơi kinh

hãi, sau đó lập tức thanh tĩnh trở lại. Đó không phải là Hình Nghị, là

Mạnh Hi Tông. Thật tốt quá!



Ý thức cô đang muốn lần nữa chìm sâu

vào sự ngọt ngào dịu dàng, lại bỗng nghe thấy người đó tựa như đang lẩm

bẩm: “Vợ yêu, em không biết anh yêu em biết bao!”



Trong lòng Tô

Di khẽ chấn động, viền mắt phút chốc đã trở nên ẩm ướt. Muốn một người

đàn ông lạnh lùng như Mạnh Hi Tông nói ra những lời thâm tình như vậy

dường như còn khó hơn lên trời. Thậm chí, rất ít khi anh gọi cô là “vợ

yêu” mà chỉ toàn gọi là Mèo Con hoặc Tô Di. Nhưng trong đêm trùng phùng

này, anh lại không ngủ, cũng không nghỉ ngơi, cứ chăm chú ngắm nhìn,

vuốt ve khuôn mặt cô, một mình nói ra những lời yêu thương sâu thẳm từ

tận đáy lòng. Tô Di không đành lòng mở mắt, chỉ gối lên cánh tay dẻo

dai, tráng kiện của anh, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm nén được, cứ

thế từng giọt từng giọt tuôn rơi.