Mèo Hoang

Chương 89 : Giương cung bạt kiếm

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Khi Tô Di vừa tỉnh giấc liền bắt gặp gương mặt tuấn tú, khôi ngô của Mạnh

Hi Tông gần ngay trước mắt. Anh bình thản nằm sát bên cô. Cô vừa mới đưa tay vuốt ve cặp lông mày dài của anh, đôi mắt đen láy ấy đã lập tức mở

ra. Một nụ hôn cuồng nhiệt mà đè nén rơi xuống.



Ánh mặt trời chói chang rọi qua khung cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ấm áp vô cùng, nhưng so ra thì vẫn còn kém xa cảm giác nồng cháy trong câm lặng mà anh đem

lại. Chỉ khác là, so với sự hung hãn tối qua thì lúc này, anh đã khôi

phục lại sự dịu dàng vốn có. Anh nhẹ nhàng hôn lên khắp cơ thể cô, trong giọng nói còn pha chút áy náy.



“Anh làm em đau à?”



“Em không sao!”



Lại khiến Tô Di điên đảo thần hồn thêm một lần nữa, anh mới tạm dừng “cuộc

xâm chiếm”, kéo cô lại, kê đầu vào hõm vai mềm mại của cô.



Ánh mắt mơ màng của Tô Di đảo qua bên giường, loáng cái đã tỉnh táo trở lại. “Dao Dao dậy rồi!”



Trong nôi, thằng bé mở to mắt, nhìn bọn họ chằm chằm. Thấy Tô Di cũng chăm

chú nhìn lại mình, nó khẽ nở nụ cười tươi rói đủ để làm tan chảy trái

tim băng giá của bất cứ ai.



“Lúc em ngủ, anh đã cho con bú sữa một lần, nó vừa ngủ thêm một giấc rồi mới dậy đấy!” Mạnh Hi Tông nói với vẻ bình thản.



Tô Di thật không thể tưởng tượng nổi Mạnh Hi Tông lại có thể ôm con, cho con bú sữa bình. Nhưng anh lại làm được thật.



Tô Di ôm con, nhìn Mạnh Hi Tông, cười hạnh phúc, nói: “Vất vả cho anh rồi!”



Mạnh Hi Tông chăm chú ngắm nhìn mẹ con Tô Di vui cười hớn hở, không thốt nên lời.



Bởi vì Người hư thể sắp đến nên Mạnh Hi Tông có rất nhiều việc cần phải

giải quyết. Tô Di muốn giúp anh nhưng lại không nỡ rời xa đứa con bé

bỏng lâu ngày không gặp. Cô còn đang do dự thì Mạnh Hi Tông liền lấy

ngay cớ đó không cho cô ra khỏi nhà.



“Anh đã đánh mất em rất

nhiều lần rồi!” Anh cau mày nhìn cô. “Tất cả cứ giao cho anh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là đủ, đừng bao giờ rời xa anh nữa.”



Tô Di nhìn trạm gác của Lính đánh thuê cách nhà mình vài bước chân, cảm

thấy hơi buồn cười. Cô nghĩ Mạnh Hi Tông quá lo xa, đã là thời kỳ hòa

bình rồi, có cần phải đưa cả một đội quân hùng hậu đến canh gác thế này

không?



Nhưng cô tự nhủ, có lẽ trong lòng Mạnh Hi Tông luôn có một nỗi ám ảnh vì đã không bảo vệ được vợ con mình, chắc điều đó đã khiến

lòng tự tôn của anh bị sỉ nhục. Cho nên, bây giờ anh mới cực đoan như

vậy. Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi. Việc cô cần làm lúc

này là dung túng cho sự giam cầm của anh đối với mình.



Mạnh Hi Tông ăn vận chỉnh tề. Tô Di ôm con, tiễn anh ra đến tận cửa nhà.



“Chờ anh về!” Anh dịu dàng nói.



“Vâng!”



Anh lẳng lặng nhìn cô vài giây, bỗng nhiên lại lên tiếng: “Hình Nghị không còn là mối uy hiếp nữa.”



Toàn thân Tô Di cứng đờ. Về vấn đề Hình Nghị, tối hôm qua, hai người đã cố

gắng tránh nhắc đến. Tô Di chỉ biết, hắn vẫn còn ở trong quân đội Người

máy, cũng không phải là cô không lo đến phản ứng của hắn khi biết cô đã

trở về. Nhưng rốt cuộc, Mạnh Hi Tông vẫn khơi ra.



“Thật sao?” Cô

hỏi. Người đó thực sự sẽ không đến tìm cô nữa ư? Chỉ cần nghĩ tới cảnh

bị hắn nhốt lại bên người, nghĩ tới ánh mắt u ám đó, sự khao khát cố

chấp đó đã đủ để cô sợ đến độ kinh hồn bạt vía.



“Tô Di, tha lỗi cho anh.” Mạnh Hi Tông đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. “Vì đại cục, anh không thể giết Hình Nghị.”



Tô Di “ừm” một tiếng. Kỳ thực, nỗi hận của cô đối với Hình Nghị, phần nhiều là do hắn đã làm cho Mạnh Hi Tông bị thương.


giữ trên khắp tinh cầu không nói một lời, nhiệt tình biếu tặng lễ vật,

gần như chất đầy cả hai chiếc Báo Săn. Điều này khiến cho những người

lính Cố thị đã quen sống kham khổ cảm thấy hơi ngượng ngập pha chút cảm

động.



Giản Mộ An từ lâu vốn đã có thói quen cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng nên chẳng thấy có vấn đề gì. Ngược lại, còn thu xếp

cho bọn họ ở khách sạn sang trọng bậc nhất trong thành phố, mỗi phòng

còn có thêm một người đẹp hầu hạ. Quân lính Cố thị thấy vậy thì sợ hãi,

đẩy người đẹp ra khỏi phòng, các cô gái bất đắc dĩ phải đứng dàn hàng

trên lối hành lang, trở thành một cảnh tượng hết sức đặc biệt.



Sau khi thu xếp xong, Giản Mộ An đích thân đến phòng Cố Vũ Khanh nghênh

đón. Mấy người sĩ quan cấp cao khác đã đi trước. Lúc đến trước cửa phòng tiệc, Giản Mộ An lại dẫn Cố Vũ Khanh đến một căn phòng khác ở cuối dãy

hành lang dài.



“Nguyên soái, Nguyên soái Mạnh Hi Tông đang ở bên trong chờ anh.”



Cố Vũ Khanh gật đầu.



Cửa phòng từ từ mở ra, ngay giữa chiếc bàn tròn bày đầy thức ăn nóng hổi,

thơm phức, đằng sau là một người đàn ông cao lớn đang ngồi yên lặng,

trên gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen láy, long lanh như nước nhìn chằm

chằm vào Cố Vũ Khanh. Mặc dù đã nhìn thấy hình ảnh của Mạnh Hi Tông từ

trước nhưng khi tận mắt chứng kiến vị Nguyên soái danh tiếng hiển hách,

thậm chí thu phục được cả đội quân Người máy này, Cố Vũ Khanh vẫn phải

thầm khen ngợi dung mạo anh tuấn và khí chất hơn người của anh.



Trên đường tới đây, việc bọn họ đi tham quan khắp các tinh cầu như thể rất

tự nhiên, lại giống như có sự an bài từ trước. Nhưng tất cả những nơi mà bọn họ đến đều là những vùng dân cư đông đúc, mọi chi phí đều do Giản

Mộ An chi trả, vì thế, theo lý mà nói, đây không thể nào là giả được.



Cố Vũ Khanh tin rằng, hiện tại, các chủng tộc trên tinh hệ Vĩnh Hằng quả

thực đang chung sống hòa bình với nhau, kể cả nền văn minh Người máy

kiêu ngạo ngày trước, giờ đã có hơi thở phồn vinh của sự an cư lạc

nghiệp. Điều này khiến anh ta cảm thấy vui mừng nhưng vẫn có chút gì đó

tựa như mất mát. Anh ta tung hoành cả đời cũng không thể tiêu diệt được

Người máy, nhưng khi Mạnh Hi Tông ra tay lại có thể giành được hòa bình

về cho các chủng tộc. Nhưng suy cho cùng, cảm giác vui sướng vẫn nhiều

hơn. Thân là hậu duệ của Cố thị, anh ta tuân thủ nghiêm ngặt lời thề và

mang theo sự vẻ vang của gia tộc, chiến đấu vì sự phục hưng nhân loại.

Cho nên, đối với Mạnh Hi Tông, anh ta vừa khâm phục lại vừa hiếu kỳ.



Mạnh Hi Tông trầm lặng như nước, đứng lên, nói với giọng vô cùng nồng hậu: “Cố Nguyên soái, hoan nghênh ngài trở về.”



Cố Vũ Khanh tiến lên phía trước vài bước, vừa cúi đầu liền thấy máy thăm

dò người máy giấu trong đồng hồ đeo tay dồn dập lóe ra ánh sáng nhàn

nhạt. Tia sáng đó chỉ có thể nhìn thấy khi đứng ở góc độ của anh ta, vừa nhanh vừa mạnh.



Đây là kỹ thuật mới được nghiên cứu chế tạo

những năm gần đây của Người hư thể. Cho dù là Người máy mô phỏng con

người, không phóng ra năng lượng cũng sẽ bị dụng cụ này phát hiện ra vô

cùng chính xác, kể cả năng lượng lưu động tĩnh cũng thế. Nhưng Hình Nghị và Hình Kỳ Lân cũng không biết đến sự tồn tại của chiếc máy này. Thế

nên, người đàn ông này mới dám đơn độc đến gặp mình sao?



Cố Vũ

Khanh nhìn người đàn ông anh tuấn, kiên nghị trước mặt, người anh hùng

trong truyền thuyết, người đàn ông chịu đủ mọi sự đày đọa của chiến

tranh, thậm chí vợ con mình cũng bị Người máy cướp đi… cuối cùng, lại là người đàn ông đưa các chủng tộc đi tới nền độc lập, hòa bình.



Cố Vũ Khanh nhấc tay lên, thanh kiếm laser dài hơn một mét giắt bên hông

được rút ra. “Hình Nghị? Hình Kỳ Lân?” Anh ta lại lắc đầu. “Không, không phải!”



Mạnh Hi Tông nhướng mày, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ sắc bén.



Cố Vũ Khanh nhất thời hiểu ra, bật cười thành tiếng, “Thì ra chính là Nguyên soái Người máy thần bí… Hình Diệu?”