Mèo Hoang
Chương 90 : Tất cả mọi thứ của tôi (1)
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Ngoài dự liệu của Cố
Vũ Khanh, Mạnh Hi Tông bị vạch trần thân phận nhưng không hề tỏ ra lo
sợ, trái lại còn trầm giọng bật cười. “Ánh mắt tinh tường đấy!”
Cố Vũ Khanh lẳng lặng nhìn anh, trong lúc nhất thời liền thấu hiểu lý do
tại sao chủng tộc Người máy lại đột nhiên hủy bỏ quyền chiếm đóng trên
các tinh cầu và thiếu lập nền hòa bình giữa các chủng tộc. Toàn quyền
chỉ huy quân sự của quân Liên minh thực chất vẫn nằm trong tay Người
máy.
“Thật đáng tiếc!” Thanh kiếm laser trên tay Cố Vũ Khanh lóe sáng. “Thứ tôi ghét nhất chính là Người máy!”
Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, bóng người màu đen lướt đi như gió, chớp mắt đã đứng ở bên kia chiếc bàn tròn, tránh được nhát kiếm
chém xuống vô cùng mạnh mẽ của Cố Vũ Khanh.
“Dừng tay!” Cả người
Mạnh Hi Tông như được bao phủ trong một quầng sáng xanh, một luồng ánh
sang năng lượng màu lam lao vút về phía Cố Vũ Khanh với tốc độ như điện
xẹt.
Cố Vũ Khanh nhếch môi cười nhạt, bóng dáng trong nháy mắt đã trở nên mờ ảo ngay trước mặt Mạnh Hi Tông nhưng thanh kiếm laser của
anh ta lại rơi thẳng xuống đất, bị sóng năng lượng hút vào, nát bấy.
Cánh cửa phía sau lưng anh ta bị khoét một lỗ sâu hoắm, ngay lập tức,
liên tiếp truyền đến tiếng tường gạch bị sập đổ. Song, hai con người này lại gan lì đến cùng, không hề lùi bước trốn tránh.
Ngay cả khi
ánh sang xanh tràn ngập bên trong căn phòng, sắc mặt Mạnh Hi Tông vẫn
thâm trầm, đanh lại, đôi mắt đen rực đỏ hiện lên sát ý chất chồng. Mà
giữa tầng tầng lớp lớp trường năng lượng ở xung quanh anh, một bóng
người thoắt ẩn thoắt hiện, mạnh mẽ đánh vào bức tường năng lượng hết lần này đến lần khác. Cả hai người đều không lên tiếng. Trên vai Mạnh Hi
Tông dần xuất hiện những vết thương mới, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo
quân phục màu đen. Trong không gian vẫn không thể thấy rõ bóng người của Cố Vũ Khanh còn mùi máu tươi cũng bắt đầu tràn ngập trong trường năng
lượng.
“Anh đầu hàng đi!” Giọng nói của Cố Vũ Khanh tựa hồ truyền đến từ một cõi xa xăm nào đó. “Có đấu tiếp cũng chỉ dẫn tới kết quả hai bên cùng chịu thương tổn mà thôi. Chiến hạm của tôi đã bao vây tinh cầu Hy Vọng, nếu anh còn chống cự, tôi sẽ nghiền nát nơi này thành tro
bụi.”
Anh ta không hề đe dọa suông. Trước đó, mặc dù bị nỗi nhớ
nhung quê hương bủa vây nhưng trải qua bao nhiêu năm chinh chiến, ít
nhiều cũng đã hình thành trong người Cố Vũ Khanh tâm lý đề phòng nên anh ta vẫn ra lệnh cho các hạm đội giữ nguyên trạng thái sẵn sàng tấn công. Chỉ cần anh ta bấm nút phát tín hiệu gắn trên đồng hồ đeo tay, các
chiến hạm sẽ lập tức đánh vào tinh cầu Hy Vọng của Người máy.
Tuy nhiên, Mạnh Hi Tông vẫn không hề tỏ ra lo sợ, trường năng lượng đột
nhiên mạnh thêm. Cố Vũ Khanh nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Được chôn
cùng những thứ nửa người nửa máy như các người, có chết cũng chẳng sao!”
Cố Vũ Khanh nói với giọng châm biếm: “Anh cho rằng bẳng khả năng của mình có thể hạ gục được chúng tôi à?”
Mạnh Hi Tông bật cười. “Đã bắt lại hết rồi!”
Cố Vũ Khanh phút chốc cảm thấy bàng hoàng, Thì ra, chuyến du lịch khắp các hành tinh trên đường anh ta đến đây thực chất chỉ là một cái bẫy của
Mạnh Hi Tông. Bọn họ tuy là nửa người máy nhưng thân thể vẫn là con
người. Vì nhóm người Giản Mộ An cũng là con người nên bọn họ không hề đề phòng. Không biết Mạnh Hi Tông đã ra tay vào lúc nào? Nước suối tại
thác Ngân Hà ư? Hay là bữa cơm trưa tại tinh cầu Hòa Bình?
Trong
lòng Cố Vũ Khanh lạnh run, anh ta biết rõ cấp dưới của mình nhất định đã bị Mạnh Hi Tông âm thầm cho người khống chế, liền tức giận nói: “Đồ
hèn! Tôi thật không ngờ những người kia lại có thể giúp đỡ bọn Người máy các anh!”
không phải là điều giả tạo, tôi chỉ muốn cho cô ấy một tương lai yên ổn. Nếu như anh cố ý muốn đánh một trận, tôi cũng đành chấp nhận thôi.”
“Muốn tôi tin cũng được.” Cố Vũ Khanh bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Chẳng phải
trí nhớ của những người máy cao cấp như anh đều dùng năng lượng vi
nguyên viết vào trường năng lượng sao?” Anh ta hạ giọng: “Cho tôi xem
trí nhớ của anh!”
Trong mắt Mạnh Hi Tông ánh lên sự tức giận. Anh không quen để bất cứ ai tìm tòi nghiên cứu nội tâm của mình, lời đề
nghị này của Cố Vũ Khanh không khác nào muốn vạch trần toàn bộ thế giới
riêng của anh, phơi bày nó ra ngoài ánh sáng.
“Chỉ có trí nhớ
trong trường năng lượng mới là chân thật nhất!” Cố Vũ Khanh nói với
giọng lạnh băng. “Hơn nữa, xem ra bây giờ anh cũng không có thời gian để làm giả. Tôi muốn xem thử anh có thực sự muốn hòa bình hay không.” Anh
ta đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như anh không đồng ý thì bây giờ chỉ cần tôi hô một tiếng “Mạnh Hi Tông là người máy”, không chừng Tô Di yêu dấu ở dưới kia sẽ nghe thấy rõ ràng nhất. Anh nói xem, cô ấy thông minh như vây, liệu có nghĩ ra được điều gì không?”
Mạnh Hi Tông nhìn hắn với ánh mắt u ám. “Đưa tay ra đây!”
Hai bàn tay thô ráp nắm lại, bọn họ cùng ngẩng đầu, thấy đối phương cũng
khẽ nhíu mày, trong mắt ai cũng có vẻ chán ghét. Hai người đồng thời
nhắm mắt. Trường năng lượng vô hình bắt đầu chậm rãi lưu động rồi trở
nên nhanh dần. Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một cái chớp mắt, cũng
có thể là đã mấy tiếng đồng hồ.
Chân mày Cố Vũ Khanh chau lại
chặt hơn, đến một hình ảnh nào đó, vẻ mặt anh ta bỗng trở nên đầy căm
phẫn lẫn tiếc hận. Còn thần sắc của Mạnh Hi Tông lại bình tĩnh hơn rất
nhiều. Theo dòng ký ức lưu động giữa hai người, chân mày Cố Vũ Khanh
cũng từ từ giãn ra, vẻ mặt trở nên hết sức ôn hòa. Cuối cùng, dòng trí
nhớ rút đi như thủy triều. Cố Vũ Khanh mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Hi
Tông với ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
“Thật là một phương pháp ngu xuẩn!” Anh ta nghiêm túc nói: “Nhưng lại rất đáng tôn kính!”
Mạnh Hi Tông “hừ” lạnh một tiếng. “Còn đánh nữa không?”
Cố Vũ Khanh bỗng nhiên nở nụ cười. “Đánh đi! Lâu rồi tôi chưa gặp được kẻ
nào đáng được coi là đối thủ như vậy. Đánh xong rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Năm Liên minh thứ 2391, hạm đội của Người hư thể Cố thị - nhóm người đã
từng sống trên Trái đất - đã đến tinh hệ Vĩnh Hằng của Liên minh, tuyên
bố định cư tại tinh hệ. Từ đó, Nhân loại, Người máy, Người hư thể, Trùng tộc và các chủng tộc nhỏ lẻ khác đều chính thức trở thành cư dân của
Liên minh.
Năm người Mạnh Hi Tông, Cố Vũ Khanh, Hình Kỳ Lân, Du
Mặc Niên, Đại Bích cùng ký tên vào “Hiến pháp Liên minh” mới được ban
bố, nói rõ các chủng tộc đều được hưởng quyền lợi và nghĩa vụ ngang
nhau.
Mạnh Hi Tông nắm trong tay quyền chỉ huy quân sự của bốn
chủng tộc. Quân đội của Cố Vũ Khanh độc lập thường trực ở bên ngoài để
dễ dàng quản thúc chủng tộc Người máy.
Vua Người máy Hình Diệu
sau này rất ít khi lộ diện, hoàn toàn nhạt nhòa trong nhận thức của tất
cả mọi người. Nhưng trong lịch sử Liên minh, anh ta được đánh giá khách
quan là vị công thần có công thúc đẩy nền độc lập tự do của các chủng
tộc.