Mèo Hoang

Chương 91 : Tất cả mọi thứ của tôi (2)

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Năm năm sau.



Bầu trời trong vắt như gương, đại dương như một tấm thảm nhung màu xanh

nhạt, bãi cát trắng mịn tựa bột ngọc trai mềm mại trải dài.



Trên

một bãi biển tư nhân chỉ có bóng dáng của hai người đàn ông cao lớn. Bọn họ ngồi xếp bằng đối diện nhau, tấm lưng thẳng tắp, vẻ mặt hết sức

nghiêm túc, hai mắt nhắm nghiền. Người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy

họ đang ngồi thế thôi nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, trên

trán ai nấy đều rịn mồ hôi, tiết lộ sự thật không hề bình thản như vậy.



Bọn họ đang chiến đấu.



Người đàn ông mặc áo xanh ngồi bên phải tạo ra một không gian giả tưởng song

song. Người đàn ông mặc áo đen ngồi bên trái lấy năng lượng tạo lực từ

trường. Sóng năng lượng của hai người đấu một trận quyết liệt ở một

không gian khác, còn không gian này sóng yên biển lặng như thường.



Dần dần, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông áo đen hé lộ nụ cười,

còn người đàn ông áo xanh thì chau mày lại, trong nháy mắt, trên trán đã đầm đìa mồ hôi, không biết anh ta lại làm gì mà khiến sắc mặt của người đàn ông áo đen hơi thay đổi. Hai bên giằng co quyết liệt.



Sau

khi Tô Di dẫn theo cô con gái nhỏ trèo đến phía sau gò núi liền thấy

cảnh tượng này. Ông chồng điển trai, cường tráng của cô cùng Cố Vũ Khanh khôi ngô, tuấn tú đang ngồi đối diện nhau. Nếu như không hiểu rõ tính

cách của hai người thì từ bên ngoài nhìn vào nhất định sẽ cho rằng bọn

họ có gian tình.



“Ba! Ba!” Mạnh Sa í ới gọi với chất giọng non nớt.



Hai người đàn ông đồng thời mở choàng mắt, sững sờ quay lại nhìn mẹ con Tô

Di, tựa như vừa rồi bọn họ không phải đang ngồi không mà đang ngao du

lên tận chín tầng mây. Tô Di không hề hoài nghi về lời giải thích “ngồi

thiền có lợi cho việc điều dưỡng sức khỏe” này của Mạnh Hi Tông. Dù sao, Cố Vũ Khanh cũng là Người hư thể, có anh ta giúp đỡ, có lẽ cơ thể của

chồng mình sẽ hồi phục tốt hơn. Chỉ có điều, hôm nay đành phải cắt ngang bọn họ rồi.



“Khách đã tới rồi, Kỳ Lân và Rebecca cũng đến!”



Câu nói này khiến vẻ mặt Cố Vũ Khanh khẽ biến đổi, anh ta tao nhã đứng lên, còn nghiêm túc sửa sang lại quần áo của mình một chút.



Căn biệt

thự làm bằng gỗ nằm dưới một gốc cây đại thụ ở lưng chừng núi. Ánh nắng

rực rỡ xuyên qua tàng cây, chiếu xuống căn nhà lấp lánh càng tô điểm nét cổ xưa thêm phần yên tĩnh.



Vừa đi tới cánh cổng trên đường núi

đã thấy vườn hoa bên ngoài căn biệt thự, có bốn người đang ngồi quanh

một chiếc bàn, dáng vẻ vô cùng tập trung. Trên mặt bàn xếp một hàng dài

mạt chược, Kỳ Lân thuận tay sờ sờ vào quân bài, trên gương mặt anh tuấn

hiện rõ ý cười suồng sã. “Tự mò!”



Những người khác chưa kịp lên
Hai tiếng “người máy” không khỏi khiến Mạnh Hi Tông chau mày.



Hình Kỳ Lân chuyển đề tài: “Nhưng… anh muốn giữ ký ức của chị ấy, lại muốn

để cho chị ấy không già, không chết. Chị ấy nhất định sẽ biết chân tướng của sự việc.”



Mạnh Hi Tông trầm mặc, Cố Vũ Khanh lại cười, nói:

“Thì biết làm thế nào? Thực ra, cho dù cô ấy có biết sự thật đi chăng

nữa, cậu có nghĩ cô ấy đành lòng rời bỏ Mạnh Hi Tông à?”



“Cách

đây rất lâu, tôi đã từng hứa cho cô ấy một cuộc sống bình yên.” Mạnh Hi

Tông nói: “Đợi đến lúc tôi và cô ấy cùng chết già, tôi sẽ để cho cô ấy

biết mọi chuyện.”



Mạnh Hi Tông xoay người rời đi, chỉ còn lại Hình Kỳ Lân và Cố Vũ Khanh.



Hình Kỳ Lân rít một hơi thuốc rồi nói: “Nhân tiện đây, tôi cũng muốn làm cho Xoa Muội một cơ thể.”



Cố Vũ Khanh có chút bất ngờ nhìn anh ta. “Cậu có vẻ rất thích cô gái đó.”



Kỳ Lân gật đầu. “Cô ấy bị bắt ép theo tôi nhiều năm như vậy, nói không có

tình cảm là nói dối. Đến lúc đó, tôi sẽ hỏi xem cô ấy có đồng ý hay

không. Nhưng cô ấy vẫn luôn miệng kêu ghét người máy, chắc cũng không

muốn đâu.” Kỳ Lân lại chuyển đề tài: “Anh có muốn làm không?”



Cố Vũ Khanh trầm mặc giây lát rồi lắc đầu.



Mạnh Hi Tông trở lại căn biệt thự, đến trước cửa phòng của hai con, thấy

chúng đang ngủ say sưa, anh liền bước vào, đột nhiên tụi nhỏ mở bừng

mắt. Bên trong cơ thể của chúng có năng lượng của anh, có thể nói, hai

đứa trẻ này là nửa người máy. Đợi khi chúng trưởng thành rồi, anh sẽ nói sự thật cho chúng biết, rồi cho chúng năng lượng tinh thể tốt hơn để

cường hóa sức mạnh.



“Ngủ đi!” Giọng nói của Mạnh Hi Tông như có ma lực, hai đứa nhỏ nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ say.



Lúc này, Mạnh Hi Tông mới trở lại phòng ngủ. Ánh trăng chiếu qua khung cửa

sổ, trên chiếc giường êm ái, người phụ nữ của anh đang quấn chặt chiếc

chăn quanh người, nằm co ro như một con mèo nhỏ, khuôn mặt dịu dàng,

trầm tĩnh. Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, làm anh chợt nhớ ra những

chuyện từ rất lâu trước đây, khi anh còn tưởng rằng mình thực sự là Mạnh Hi Tông còn cô là Trung úy Không quân xảo quyệt, ngang ngược và chẳng

sợ bất cứ thứ gì. Một ngày nào đó trong kỳ nghỉ, cô vội vã chạy từ căn

cứ ngoại ô về thành phố, vùi mình trong căn phòng nhỏ hai người cùng

thuê, cuộn tròn như một con mèo, mặc dù tướng ngủ chẳng lấy gì làm đẹp

đẽ nhưng lúc đó, trong mắt Mạnh Hi Tông lại vô cùng đáng yêu, gợi cảm.



Đó chính là tất cả những gì anh muốn.



Rốt cuộc, anh đã tìm thấy rồi!