Mị Ảnh

Chương 1147 : Người thần bí theo dõi

Ngày đăng: 19:40 20/04/20


 

Tốc độ của Nghệ Phong và Trữ Huyên, không thể nhanh hơn. Từng tiếng gió rít gào vang lên. Rất nhanh, Nghệ Phong và Trữ Huyên đã rời xa khỏi khu vực thành trì, trong lòng Nghệ Phong thoáng an tâm. Dù sao bọn họ không thể xác định được vị trí của Phệ Châu vì, ngoài thành trì có nhiều phương hướng như vậy, người khác sao có thể biết mình đi đường nào?

 

Mà ngay khi Nghệ Phong trầm tĩnh lại, giọng nói của nam tử Vương Tọa truyền đến trong tai Nghệ Phong:

 

- Nghệ Phong, ngươi có phát hiện được chúng ta đang bị người theo dõi hay không?

 

Những lời này, khiến Nghệ Phong ngẩn ra. Ngay lập tức hắn nhìn về phía Trữ Huyên. Phát hiện Trữ Huyên không có tình trạng khác lạ nào, hiển nhiên nàng không phát hiện.

 

- Tuy rằng thực lực bản vương kém đi, nhưng lực cảm nhận mạnh hơn bất kỳ kẻ nào trong các ngươi.

 

Nam tử Vương Tọa trầm giọng nói.

 

- Tuy rằng là không điều tra ra vị trí của đối phương, nhưng bản vương có thể cảm giác được, chúng ta bị người ta theo dõi.

 

Những lời này, khiến lông mày Nghệ Phong nhíu lại. Nghệ Phong không nghi ngờ những lời nam tử Vương Tọa nói. Nghệ Phong hiểu rất rõ, Nam tử Vương Tọa ở viễn cổ thấp nhất cũng có thực lực Quân cấp cao giai. Hắn nói ra những lời này, nhất định có căn cứ.

 

Nghĩ vậy, Nghệ Phong kín đáo giữ chặt Trữ Huyên, người nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất:

 

- Chậm rãi đi, đừng nóng vội!

 

Trữ Huyên nghi hoặc liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái. Tuy rằng không rõ Nghệ Phong hành động như vậy là có ý gì. Nhưng nàng vẫn nghe theo lời Nghệ Phong sóng vai đi thong thả.

 

Cùng lúc đó, lực cảm nhận của Nghệ Phong bạo phát, tìm tòi khắp mọi hướng xung quanh. Nhưng rất nhanh Nghệ Phong liền thất vọng thu tất cả sức cảm nhận trở lại.

 

- Phát hiện được gì hay không?

 

Nam tử Vương Tọa kinh ngạc khi thấy sức cảm nhận của Nghệ Phong vượt xa đẳng cấp của bản thân. Hắn liền dò hỏi.

 

Nghệ Phong lắc đầu. Trong lòng lại đầy lo lắng. Hắn hiểu rõ về lực cảm nhận của mình. Sau khi trải qua truyền thừa Tà Đế, lực cảm nhận khủng khiếp khác thường. Tuy rằng lúc này hắn chỉ là lục giai, nhưng cho dù là cửu giai cũng không ngăn cản được lực tra xét của hắnt.

 

- Cường giả Quân cấp.

 

Trong lòng Nghệ Phong xuất hiện một từ như vậy. Lập tức cảm thấy rét lạnh. Quân cấp là tồn tại vượt xa bọn họ.

 
 

- Tiểu Huyên Huyên, nàng nói làm được vào trời sáng. Ở đây vắng vẻ, có phải đúng lúc nói chuyện nhân sinh hay không?

 

Nghệ Phong cười ha ha.

 

Một câu này, khiến mặt Trữ Huyên lộ vẻ ửng đỏ. Quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, lại vội vàng quay đầu đi.

 

- Khi ta vào thành, nàng nói nàng cũng thích con trai. Hiện tại... Ha ha...

 

Nghệ Phong ha ha cười nói, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Trữ Huyên.

 

Một câu này, khiến Trữ Huyên mặt đỏ tai hồng, ánh mắt quét ở trên cánh tay Nghệ Phong, ra hiệu còn có người, kêu Nghệ Phong thu liễm chút.

 

Nhưng Nghệ Phong dường như không nhìn thấy, lại nâng khuôn mặt của Trữ Huyên lên ánh mắt chăm chú nhìn thẳng, vào đôi môi anh đào non hồng của Trữ Huyên, rất có ý muốn một ngụm ngậm lấy.

 

Trữ Huyên cảm giác mặt rất nóng, muốn giãy dụa lại không có khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghệ Phong cúi đầu đến.

 

Mà ngay khi Trữ Huyên nhận mệnh, lại đột nhiên phát hiện Nghệ Phong biến mất tại chỗ. Hai cánh đấu khí xuất hiện phía trên bờ vai của hắn, chớp động một lát đã đến con đường nơi bọn họ vừa đi qua.

 

Lực cảm nhận cường đại của Nghệ Phong bảo phủ tất cả khu vực.

 

Trữ Huyên thấy hành động của Nghệ Phong giống như tia chớp, rốt cục hiểu rõ ra, hoá ra Nghệ Phong có chủ ý muốn đối phương trở tay không kịp. Nhưng tên hỗn đản này sao có thể dùng loại cách trêu ngươi như vậy.

 

Điều khiến Trữ Huyên nghi hoặc là, sau khi Nghệ Phong thi triển Hai cánh đấu khí, hạ xuống một gốc cây lớn liền không thấy có động tĩnh gì. Sau khi hắn hít sâu mấy hơi thở, lại thu hồi Hai cánh đấu khí, dường như không có việc gì đi trở về.

 

- Tìm được không?

 

Nghệ Phong cười nói:

 

- Chúng ta lo lắng nhiều quá. Không ai theo dõi!

 

Những lời này, khiến nam tử Vương Tọa hết sức nghi hoặc. Tất nhiên hắn không tin không có ai theo dõi. Hắn thậm chí cảm thấy, vừa rồi Nghệ Phong nhất định đã nắm giữ được khí tức của đối phương. Nhưng, hắn lại chân chân chính chính cảm giác được Nghệ Phong đã trở nên an tâm! Có người theo dõi, hắn còn có thể an tâm? Tiểu tử này làm trò gì vậy?