Mị Ảnh

Chương 227 : Ngay trước mặt ngươi

Ngày đăng: 19:33 20/04/20


 

- Ha ha, y sư đại nhân ngài muốn đang ở trước mặt các ngài!

Nghệ Phong không nhanh không chậm nói.

- Nghệ Phong công tử, ngươi không nên đùa giỡn nữa. Ở đây ngoại trừ vài người chúng ta ra còn có ai a! Nghệ.... A... Ngươi không định bảo là ngươi đấy chứ?

Rốt cục Bạo Cương cũng phản ứng kịp, hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kinh hãi nhìn Nghệ Phong, cái ghê phía sau bị hắn đứng lên mạnh mẽ liền đổ xuống mặt đất, phát ra một tiếng nổ.

Nghệ Phong đưa tay lên che tai của Linh Nhi, phòng ngừa tiếng động có thể khiến cho nàng bị sợ, thấy bên trong con ngươi nhỏ nhắn của Linh Nhi không có biến hóa chút nào, lúc này hắn mới quay về phía Bạo Cương cười nói:

- Ha ha, ta không giống sao?

Một câu nói ngầm thừa nhận khiến Bạo Cương gay gắt nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy thần sắc không thể tin tưởng được. Hắn nhìn Nghệ Phong một lúc lâu sau mới quay sang nhìn Tử Âm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Đồng dạng, Tử Âm cũng dại ra tại chỗ. Nàng quay sang lắc đầu cười khổ với Bạo Cương, nàng cũng không thể tin được việc này lại là sự thật!

- Chuyện đó, Nghệ Phong công tử. Không phải chúng ta không tin ngươi! Chỉ là, tuổi tác của ngươi...

Bạo Cương ngơ ngác nhìn Nghệ Phong ở trước mắt nói rằng.

- Ha ha? Nghĩ tuổi tác của ta quá nhỏ cho nên không thể tin tưởng được phải không?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Bạo Cương, sau đó quay đầu sang phía Tử Âm nói:

- Tử Âm tỷ, lẽ nào nàng còn không tin sao? Lẽ nào nàng thực sự cho rằng ta có thể khống chế một y sư thất giai?

Thanh âm nhàn nhạt khiến trong lòng Tử Âm nổi lên sóng lớn: Tử Âm không thể tin được Nghệ Phong đã nói thực với chính mình. Nhưng mà chính mình không thể nào tin tưởng được hắn là một y sư thất giai, cho nên nhiều lần Nghệ Phong bảo hắn là y sư thất giai thì nàng đều mỉm cười cho qua. So với việc Nghệ Phong thực sự là y sư thất giai thì Tử Âm nguyện tin tưởng Nghệ Phong có thể khống chế một y sư thất giai hơn!

- Ngươi thực sự là y sư thất giai?

Tử Âm cười khổ nhìn Nghệ Phong, quả thật có rất nhiều chuyện để hỏi!

Nghệ Phong không trả lời Tử Âm, quay sang phía Bạo Cương nói rằng:
- Bạo Cương Vương gia nói đùa rồi, là Linh Nhi nhà chúng ta không xứng với ngài!

Đương nhiên Bạo Cương biết được đây là lời nói theo tình cảnh hiện giờ của Tử Âm, hắn không phủ nhận chỉ cười cười, không thảo luận thêm với Tử Âm về vấn đề này nữa. Chẳng qua đáy lòng đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo tiểu tử của chính mình làm tốt quan hệ với Nghệ Phong. Bọn chúng đều là thanh niên trẻ tuổi, hẳn là rất dễ thân quen.

Đối với Nghệ Phong có tiềm lực vô hạn, Bạo Cương vô cùng xem trọng. Huống chi cho dù sau này Nghệ Phong không thể tiến thêm một bước thì chỉ cần lấy thân phận y sư thất giai của hắn cũng đủ để cho Bạo Cương biết nên làm gì.

Địa vị của y sư thất giai còn cao hơn chính mình. Nếu như Nghệ Phong đầu nhập vào đế quốc thì tuyệt đối sẽ được phong vương tước!

Hiện giờ y sư thất giai trên toàn bộ đế quốc cũng chỉ có một mình lão gia hỏa kia mà thôi!

- Nếu như sau này Tử phu nhân gặp chuyện gì phiền phức có thể tới tìm ta, giúp đỡ được thì ta nhất định sẽ giúp!

Bạo Cương đột nhiên quay sang nói với Tử Âm.

Đương nhiên Tử Âm biết rõ Bạo Cương là đang xem mặt mũi của ai, chỉ là muốn mượn quan hệ giữa chính mình và Nghệ Phong mà thôi. Tử Âm hiểu được điểm ấy không khỏi cười khổ nói:

- Linh Nhi nhận thức được vị ca ca này quả thực là kinh hãi thế tục. Ngay cả Vương Cấp cũng đều đi nịnh bợ ta!

- Nếu có việc cần nhờ tới Bạo Cương Vương gia hỗ trợ thì nhất định ta sẽ thông báo cho Bạo Cương Vương gia biết!

Tử Âm khách khí nói, nàng cũng không bởi vì vậy mà vui vẻ, tuy rằng Nghệ Phong không coi chính mình là người ngoài thế nhưng nàng cũng không muốn cấp phiền phức cho Nghệ Phong, dù sao nếu như chính mình tiếp nhận Bạo Cương giúp đỡ thì chuyện tình trả lại nhân tình sẽ do Nghệ Phong đi làm.

- Ha ha, nói như vậy là được rồi!

Bạo Cương vô cùng cao hứng, hắn đã sớm nghe phong phanh hiện giờ Tử Âm thụ địch vài lần, dến lúc đó không đỡ được chắc chắn sẽ tới tìm chính mình nhờ giúp đỡ. Tuy rằng như vậy sẽ đắc tội một ít người thế nhưng có thể mượn hơi một y sư thất giai thì Bạo Cương cũng nguyện ý, cho dù là mấy vị công tước của đế quốc hắn cũng không sợ. Đối với thực lực của chính mình, Bạo Cương vô cùng tự tin.

Tử Âm thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt Bạo Cương tự nhiên hiểu được hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nàng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nàng không có biện pháp đối phó đối thủ của mình. Đến lúc đó sợ rằng lại phải nhờ Nghệ Phong trợ giúp.

- Thiếu hắn nhiều như vậy rồi, nợ thêm chút nữa cũng không sao!