Mị Ảnh

Chương 235 : Ngủ ngoài đường

Ngày đăng: 19:33 20/04/20


 

Mỗi người đều có tâm tư riêng, tùy ý dùng bữa cơm thịnh soạn tại phủ của Bạo Cương. Bạo Cương cũng không quên lời hứa của bản thân, bảo Viêm Phong mang Thuần Kim Kiếm Phổ cùng với bạch ngọc hạp đựng hồn quả đưa cho Nghệ Phong làm thù lao.

Sắc mặt Nghệ Phong không chút biến hóa, tùy ý tiếp nhận, cho chúng vào giới chỉ, tư thái lười biếng giống như đó là hai củ cải trắng, không khiến hắn động tâm chút nào.

Tử Âm làm chủ nhân một chỗ đấu giá, đương nhiên biết giá trị hai kiện bảo vật này. Nếu như mang đi đấu giá, quá nửa là vượt qua trăm vạn kim tệ. Thế nhưng Nghệ Phong lại chẳng thèm chú ý chút nào.

Tử Âm cười khổ một tiếng, trong lòng cảm thán: đây là đãi ngộ của y sư thất giai sao?

Hoàng tử Long Minh cũng ngây ngốc nhìn một màn như vậy, không hiểu suy nghĩ của Bạo Cương. So sánh với những quý tộc khác, Bạo Cương cũng không coi là giàu có. Thế nhưng hắn lại có thể đơn giản đưa đồ vật quý giá như vậy cho Nghệ Phong, hơn nữa còn rất cao hứng! Hơn nữa đối phương còn tùy ý tiếp nhận! Tình huống này khiến Long Minh cảm thấy rất quỷ dị.

- Bạo Cương vương gia, nếu như không còn việc gì thì ta xin phép rời khỏi!

Đồ vật đã tới tay, Nghệ Phong cũng không muốn nán lại thêm nữa.

- Phong thiếu cứ tự nhiên!

Bạo Cương cười lớn nói. Khi Nghệ Phong rời khỏi, hắn cũng vội vàng ra cửa tiễn. Hành động của Bạo Cương khiến Viêm Phong và Long Minh lén nhìn theo, không hiểu tại sao Bạo Cương lại khác thường như vậy.

...

Sau khi Nghệ Phong rời đi, Viêm Phong nghi vấn hỏi phụ thân:

- Phụ thân, rốt cuộc hắn là ai? Hắn đáng giá để người đối xử như vậy sao? Thực lực của hắn chỉ cao hơn những người đồng lứa tuổi, nhưng phụ thân là cao thủ Vương cấp, không cần coi trọng hắn như vậy nha. Chẳng lẽ gia thế của hắn rất lớn?

Long Minh cũng nói chen vào:

- Nếu như hắn chính là tử tôn của Nghệ Công, thân phận này có chút tôn quý nhưng cũng không đáng để cao thủ Vương cấp Vương như thúc tự mình đưa tiễn!

- Ha ha, hắn là tôn tử lão già kia? Ta không biết điều đó! Chỉ là ta không biết tại sao lão già kia lại trục xuất hắn. Khà khà, ta rất muốn xem biểu tình hối hận của lão già chết tiệt đó, nhất định sẽ rất thú vị!

Bạo Cương cười tà ác khiến hai người Long Minh khôi khỏi lén nhìn.

- Phụ thân, rốt cuộc tại sao người lại coi trong hắn như vậy?
Thấy Tử Âm không rút tay ra, Nghệ Phong lơ đễnh cười nói:

- Lừa gạt các tiểu cô nương khác không có tính khiêu chiến. Đệ vẫn nguyện lừa gạt Tử Âm tỷ!

- Khanh khách... Đúng là đệ có tiềm chất bại hoại. Hiện giờ đã khuya rồi, đệ đến chỗ tỷ nghỉ ngơi hay là...

Tử Âm thấy đã tới phủ đệ của mình, hỏi Nghệ Phong.

Nghệ Phong gãi gãi đầu, tỏ vẻ khó xử nói:

- Kỳ thực ta cũng muốn ngủ ở đây. Nhưng ta sợ buổi tối không nhịn được, biến thành cầm thú. Ai bảo Tử Âm tỷ quá mức mê người như vậy! Vì vậy ta quyết định đêm nay ngủ ngoài đường!

Tử Âm nghe Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, mặt đỏ ửng, lườm Nghệ Phong một cái. Nàng đương nhiên không tin lý do ngủ ngoài đường của Nghệ Phong.

Tử Âm ôn lấy Linh nhi, nói:

- Đệ đi đi, tỷ còn chưa đủ can đảm đưa cầm thú vào trong nhà!

Khi nói nhứng lời này, trong lòng Tử Âm cũng tự hỏi nếu thực sự Nghệ Phong làm vậy thì nàng có oán trách hắn hay không?

Tử Âm không trả lời được, tim đập liên hồi, cũng không dám để Nghệ Phong ở lại, nàng sợ chính mình cũng không kìm được lòng!

Nghệ Phong đương nhiên không biết Tử Âm đang suy nghĩ gì, hôn Linh nhi đang ngủ gật nằm trong lòng Tử Âm một cái, nhìn Tử Âm bước vào nhà sau đó mới quay đầu đi đến Thúy Lâm các.

Nghệ Phong đã quen thuộc nơi này, mặc kệ Điệp Vận Du có ở nhà hay không, hắn đều trở lại đây ngủ, giống như nơi này là nhà của hắn vậy!

- Hắc hắc... Hôm nay bản thiếu gia trở về sẽ bắt nàng ăn đan dược, xem từ nay về sau cô còn dám ăn hiếp ta nữa hay không?

Nghệ Phong nghĩ tới cảnh tượng có phần tà ác, hắn nở nụ cười nói.

Nghĩ tới cảnh có thể đè ép Điệp Vân Du khiến hắn rất vui vẻ. Hắn quyết định tối nay phải hóa thân thành sói trong đêm trăng! Con mẹ nó, ai bảo nàng cứ hay ức hiếp ta, hôm nay ta phải trả thù một phen!